Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 317: Tất nhiên là phải giết

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Trong mắt các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn thì biể hiện của Lục Thanh rất ngu xuẩn.

Kể cả là một gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn thì trước mặt một cơn giận của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không hề có một chút lực lượng phản kháng.

Kiếm Hồn chưa thành thì chỉ là một con kiến! Đó là một câu vẫn thường truyền lưu trong các Kiếm Chủ.

Giờ phút này đối với Huyền Thanh, Tần Vô Song cũng không có biện pháp gì. Đa số mọi người đều nghĩ, chỉ cần từ nay về sau Lục Thanh xuất hiện trong khu vực Thanh Ngọc tông thì chờ đợi hắn sẽ là đuổi giết đến từ một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Mặc kệ là lý do gì, uy nghiêm của một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không thể để cho một Kiếm Chủ như Lục Thanh xâm phạm được.

Lục Thanh không hề để ý, bình tĩnh nói: “Sau khi tiến vào Kiếm Mộ, trong đó là một vùng đất hoang dã đầy cây cối rậm rạp cùng các loại hung thú. Chúng ta chỉ ở trong đó tìm kiếm linh dược và chiến đấu với hung thú. Nhưng mà Tần Mộc của quý tông lại thừa dịp lúc ta đang ngộ đạo phong bế lục giác, đã kích động sáu tông môn vây công ta. Chỉ có Phù Vân tông là không tham gia. Chúng ta phải liều chết mới giữ được tính mạng. Tử Hà tông chúng ta vì sao mà có ba người không hề trở ra chứ, đó chính là bị tử thương trong trận hỗn chiến đó. Hung thủ là một Kiếm Chủ của Vô Tình tông.”

Lần này sắc mặt của Tần Vô Song trở lên rất khó coi. Ánh mắt bốn người Hàn Kiếm Tâm nhìn về phía Tần Vô Song cũng trở lên biến hóa. Tông môn Thiên Đạo lại liên hợp cùng với tông môn Nhân Đạo đuổi giết tông môn Thiên Đạo khác. Việc này mà truyền ra ngoài thì Thanh Ngọc tông sẽ bị tất cả tông môn Thiên Đạo chê cười cùng căm ghét.

Lục Thanh dừng một chút lại tiếp tục nói: “Đương nhiên tuy chúng ta gặp vây công, nhưng cuối cùng vẫn thành công giết mấy người rồi phá vây. Về sau cũng không hề gặp lại đệ tử nào của sáu tông.”

Mà lúc này, Hồ Thanh Sương không nhịn được nói: “Các ngươi giết chết mấy người? Nói xem đệ tử của Ngũ Độc tông ta có gặp độc thủ của các ngươi không?”

“Còn có Thất Thương tông ta.”

“Chân Dục tông!”

“Vô Tình tông!”

Huyền Thanh ở một bên ngăn cản uy áp của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, Lục Thanh đứng một bên cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nhìn đám người Hồ Thanh Sương nói: “Ta kính ngươi là người đứng đầu một tông, mà ngươi đường đường là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, lại nói chuyện không biết xấu hổ như vậy. Chẳng lẽ chỉ có đệ tử của các ngươi có thể liên thủ diệt sạch Tử Hà tông chúng ta sao. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy chứ. Muốn người khác phải ngồi không đợi chết sao! Sợ là đến trẻ con cũng biết phản kháng chống cự. Huống chi chúng ta là kiếm giả của Thiên Đạo, há có thể để Nhân Đạo kiếm giả tùy ý khi dễ!”

Vốn Lục Thanh vẫn dựa theo bản định với Lạc Thiên Phong mà phản bác lại. Nhưng hắn thấy đám người Hồ Thanh Sương cố ý gây sự vẫn không nhịn được. Thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta. Ngữ khí của Lục Thanh trở lên rất sắc bén.

“Tiểu tử! Ngươi chỉ là một Kiếm Chủ nho nhỏ mà dám nói với chúng ta như thế sao? Có tin hay không lão phu một chiêu đem ngươi tế kiếm!” Độc Cáp Mô nhịn không được trầm giọng quát lên.

Lúc này trừ Phù Vân tông, sắc mặt của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của năm tông còn lại đều trở lên rất khó coi. Ánh mắt tất cả đều có chút sát khí nhìn về phía Lục Thanh. Tuy Lục Thanh không nói gì sai, thậm chí hắn còn chiếm đạo lý. Nhưng trong lời nói của hắn lại rất bất kính. Đặc biệt là với bốn tông môn Nhân Đạo. Cho dù là luôn lạnh lùng như Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Vô Tình tông cũng không nhịn được sắc mặt trở lên xanh mét.

Đối với lời uy hiếp của Độc Cáp Mô, Tầm Thiên Kính cũng không nhịn được. Chỉ thấy hắn tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Huyền Thanh, hai mắt trợn trừng, không hề khách khí nói: “Lục sư điệt của ta nói có chỗ nào sai! Độc Cáp Mô ngươi mà dám ra tay, hôm nay Tầm Thiên Kính ta sẽ liều mạng với ngươi.”

“Ngươi!” Độc Cáp Mô quả thật rất tức giận. Chẳng những lúc trước đã bị Lục Thanh chống đối, giờ lại bị Tầm Thiên Kính lấy sống chết ra uy hiếp, sợ là cả đời hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như bây giờ. Hắn cười rộ lên một tiếng rồi nghiến răng lợi nói:

“Tốt! Tốt! Tầm lão thất phu, hôm nay ta với ngươi không chết không ngừng!”

Sắc mặt Hồ Thanh Sương âm trầm đến đáng sợ. Hôm nay, trên núi Tử Hà chẳng những không hỏi ra được điều gì. Mà bây giờ còn bị người ta phản bác lại làm nhục chính mình. Tuy bọn họ có nhiều người nhưng lại không cãi được câu gì.

Như vậy lại càng không dễ trở mặt cùng Tử Hà tông.

“Tam sư đệ! Im mồm lại!”

“Đại sư huynh để ta cùng hắn ngày hôm nay phân rõ sống chết.”

“Độc Cáp Mô!” Hồ Thanh Sương tức giận quát to một câu. Từ trên người hắn, một tầng hơi độc năm màu lóe ra. Mặt đất liền phát ra tiếng vang như nước sôi rồi rất nhanh bị hơi độc ăn mòn hòa tan.

Khi tiếng hét vang lên, Độc Cáp Mô mới thanh tỉnh lại. Hắn nhìn Hồ Thanh Sương phát ra khí thế không nhịn được cảm thấy cả người căng thẳng. Dáng vẻ phẫn nộ của hắn cũng đã biến mất sạch sẽ.

“Vâng thưa tông chủ!” Độc Cáp Mô hơi cúi người hành lễ rồi không nói gì nữa lui xuống một bên. Nhưng Lục Thanh vẫn thấy rõ, ánh mắt của hắn vẫn liếc về phía Tầm Thiên KÍnh cùng với Lục Thanh. Trong ánh mắt hiện rõ vẻ oán độc khiến cho người ta phát lạnh.

Trong lòng người này đã ghi hận với mình!

Trong nháy mắt, Lục Thanh liền phán đoán với Độc Cáp Mô. Cảm thụ sát khí kiềm nén trên người Độc Cáp Mô, Lục Thanh lập tức hạ quyết định. Đợi cho hắn có đủ thực lực thì phải giết người này. Nếu không bị một kiếm giả cường đại và âm hiểm như vậy ghi hận thì khó có thể biết hắn có xuống tay với người thân của mình hay không.

Huống chi Ngũ Độc tông này coi mạng người như cỏ rác. Lục Thanh đã từng chứng kiến qua. Hắn vẫn không quên những vết máu chảy đầm đìa quanh trấn Triệu Dương.

Mà lúc này, Tần Vô Song cũng mặc kệ đám người Hồ Thanh Sương, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Thanh, gằn từng chữ một nói: “Tiểu tử, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã có bao nhiêu đệ tử của năm tông chết trong tay các ngươi. Tôn nhi của ta bây giờ như thế nào?”

Lục Thanh không hề do dự mở miệng nói: “Bốn tông khác thì không nhiều lắm, mỗi tông một hai người. Còn quý tông, lúc đó chỉ có năm người, đã hoàn toàn bỏ mạng.”

Nghe Lục Thanh nói như thế, đám người Hồ Thanh Sương cũng tin tưởng. Trong phỏng đoán của bọn họ, tuy đệ tử của Tử Hà tông rất mạnh mẽ nhưng không thể đối đầu với cả đệ tử năm tông được. Nếu không phải đệ tử của cả sáu tông đều không đi ra thì bọn họ cũng không có phán đoán như trước.

Như vậy hiện tại xem ra, chỉ vì một hai đệ tử mà đại chiến cùng Tử Hà tông, thật sự không đáng. Hiện tại việc trọng yếu nhất của bọn họ là trở lại tông môn, một lần nữa bồi dưỡng cùng thu nhận đệ tử mới, không phải là ở đây dây dưa cùng Tử Hà tông. Tự nhiên mất công tiêu hao Đại Sư cảnh giới Kime61 Hồn ở đây thật sự không đáng.

Đây chỉ là tranh khí phách, rất không đáng!

Cơ hồ là trong thời gian ngắn ngửi, bốn tông Nhân Đạo đã có quyết định. Uy áp của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của bốn tông chậm rãi thu hồi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người thuộc tông môn Thiên Đạo đều nhìn tới bốn người Tần Vô Song.

Trong mắt mỗi người đều toát lên sát khí. Hư không bên người Tần Vô Song, một cỗ uy trời đất bàng bạc bốc lên. Uy trời đất lan tràn ra, chân không bắt đầu bị phá vỡ. Thanh Ngọc tam lão đứng yên không có hành động gì cũng không hề nói chuyện. Mọi người đều biết, ba người này là hoàn toàn nghe theo Tần Vô Song.

“Tiểu tử! Có phải tôn nhi của ta đã chết trong tay các ngươi?” Sát khí trên người Tần Vô Song dày đặc như thực. Cho dù là Lục Thanh mượn uy trời đất cản lại, nhưng tâm thần cũng run lên, sắc mặt trở lên tái nhợt.

“Yên tâm! Lục Thanh ngươi cứ nói đi!” Chắn trước mặt Lục Thanh, Huyền Thanh nói. Đây là lần đầu tiên Lục Thanh thấy Huyền Thanh có thái độ cường ngạnh như vậy. Bình thường thì khí chất trên ngươi lão rất ngưng tụ như núi cao, không hề dao động. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Quay đầu nhìn lại Tần Vô Song, Lục Thanh trầm giọng nói: “Tần Mộc chính là đầu sỏ gây sự, tất nhiên ta phải giết hắn.”

Nhưng còn không để Tần Vô Song kịp mở miệng. Hồ Thanh Sương đã mở miệng nói: “Lạc tông chủ, hôm nay đã đắc tội nhiều, giờ chúng ta xin cáo lui! Sau này còn gặp lài.”

“Các ngươi!” Tần Vô Song sửng sốt, tức khắc liền hiểu được, bốn tông Nhân Đạo không muốn ở đây dây dưa nữa. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói gì.

Lạc Thiên Phong lãnh đạm cười một tiếng: “Thứ cho ta không tiễn!”

Không ai nói chuyện, mười bốn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của bốn tông Nhân Đạo hóa thành kiếm quang bay lên bầu trời. Tiếng kiếm rít thê lương vang lên, càng ngày càng xa, hướng tới phương hướng sông Lệ Thủy mà đi.

Không nói bảy người Lục Thanh, kể cả là bốn người Lạc Thiên Phong cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ đã chuẩn bị đánh một trận, nhưng có thể tránh được thật sự rất may.

Lúc này trong lòng Tần Vô Song rất tức giận, nhưng hắn thân là đứng đầu một tông, có rất nhiều điều phải băn khoăn.

Hiện giờ bốn người Lạc Thiên PHong cũng cảm thấy thoải mái xuống, chuyển dời ánh mắt nhìn về phía bốn người Tần Vô Song. Hiện tại, chân chính cùng Tử Hà tông đối chọi gay gắt cũng chỉ có Thanh Ngọc tông.

Hết thảy đều diễn ra thuận lợi. Đó cũng là do Lạc Tâm Vũ đã được lão Kiếm Hoàng bố trí thêm một đạo cấm chế, che đi dao động Kiếm Khí thực. Nếu không Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không thể dễ dàng tin tưởng như vậy. Mà bây giờ trước mặt bọn họ, chỉ có người Thanh Ngọc tông cùng Phù Vân tông.

Trong Kiếm Mộ, Tần Mộc kích động sáu tông vây công tám người Lục Thanh. Bốn người Lạc Thiên Phong cũng đã quyết định cùng Thanh Ngọc tông trở mặt, thậm chí sẽ gặp nhau bằng mũi kiếm.

Rốt cuộc, Tần Vô Song cũng ngẩng đầu lên. Khí thế bạo ngược cùng uy trời đất trên người hắn thu liễm không còn. Nhưng Lục Thanh có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của Tần Vô Song lộ ra một vẻ kiên định. Sự kiên định giống như vị trí của Kiếm Thần ở Thập Vạn Đại sơn trong lòng nhiều kiếm gải, không thể dao động.

“Lạc Thiên Phong! Có phải kế tiếp Tử Hà tông các ngươi sẽ tới Kiếm Thần điện tiếp nhận Thanh Phàm lệnh, tiến giai lên Kim Thiên.” Thanh âm của Tần Vô Song bình tĩnh dị thường.

Đột nhiên hắn nói như vậy khiến mấy người Lạc Thiên Phong cũng sửng sốt. Trong lòng vừa động, Lạc Thiên Phong nói: “Tần Vô song ngươi có ý gì?”

Nhìn chằm chằm Lạc Thiên Phong, Tần Vô Song cắn răng nói: “Tử Hà tông các ngươi không có khả năng buông tha tổ địa nghìn năm của mình. Như vậy khi thu hồi Thanh Phàm lệnh cũng chỉ có một con đường đó là khuếch trương.”

“Tông chủ!” Đứng ở phía sau, Thanh Ngọc tam lão như đoán được cái gì, đồng thời mở miệng nói.

Trong mắt các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn thì biể hiện của Lục Thanh rất ngu xuẩn.

Kể cả là một gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn thì trước mặt một cơn giận của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không hề có một chút lực lượng phản kháng.

Kiếm Hồn chưa thành thì chỉ là một con kiến! Đó là một câu vẫn thường truyền lưu trong các Kiếm Chủ.

Giờ phút này đối với Huyền Thanh, Tần Vô Song cũng không có biện pháp gì. Đa số mọi người đều nghĩ, chỉ cần từ nay về sau Lục Thanh xuất hiện trong khu vực Thanh Ngọc tông thì chờ đợi hắn sẽ là đuổi giết đến từ một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Mặc kệ là lý do gì, uy nghiêm của một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không thể để cho một Kiếm Chủ như Lục Thanh xâm phạm được.

Lục Thanh không hề để ý, bình tĩnh nói: “Sau khi tiến vào Kiếm Mộ, trong đó là một vùng đất hoang dã đầy cây cối rậm rạp cùng các loại hung thú. Chúng ta chỉ ở trong đó tìm kiếm linh dược và chiến đấu với hung thú. Nhưng mà Tần Mộc của quý tông lại thừa dịp lúc ta đang ngộ đạo phong bế lục giác, đã kích động sáu tông môn vây công ta. Chỉ có Phù Vân tông là không tham gia. Chúng ta phải liều chết mới giữ được tính mạng. Tử Hà tông chúng ta vì sao mà có ba người không hề trở ra chứ, đó chính là bị tử thương trong trận hỗn chiến đó. Hung thủ là một Kiếm Chủ của Vô Tình tông.”

Lần này sắc mặt của Tần Vô Song trở lên rất khó coi. Ánh mắt bốn người Hàn Kiếm Tâm nhìn về phía Tần Vô Song cũng trở lên biến hóa. Tông môn Thiên Đạo lại liên hợp cùng với tông môn Nhân Đạo đuổi giết tông môn Thiên Đạo khác. Việc này mà truyền ra ngoài thì Thanh Ngọc tông sẽ bị tất cả tông môn Thiên Đạo chê cười cùng căm ghét.

Lục Thanh dừng một chút lại tiếp tục nói: “Đương nhiên tuy chúng ta gặp vây công, nhưng cuối cùng vẫn thành công giết mấy người rồi phá vây. Về sau cũng không hề gặp lại đệ tử nào của sáu tông.”

Mà lúc này, Hồ Thanh Sương không nhịn được nói: “Các ngươi giết chết mấy người? Nói xem đệ tử của Ngũ Độc tông ta có gặp độc thủ của các ngươi không?”

“Còn có Thất Thương tông ta.”

“Chân Dục tông!”

“Vô Tình tông!”

Huyền Thanh ở một bên ngăn cản uy áp của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, Lục Thanh đứng một bên cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nhìn đám người Hồ Thanh Sương nói: “Ta kính ngươi là người đứng đầu một tông, mà ngươi đường đường là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, lại nói chuyện không biết xấu hổ như vậy. Chẳng lẽ chỉ có đệ tử của các ngươi có thể liên thủ diệt sạch Tử Hà tông chúng ta sao. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy chứ. Muốn người khác phải ngồi không đợi chết sao! Sợ là đến trẻ con cũng biết phản kháng chống cự. Huống chi chúng ta là kiếm giả của Thiên Đạo, há có thể để Nhân Đạo kiếm giả tùy ý khi dễ!”

Vốn Lục Thanh vẫn dựa theo bản định với Lạc Thiên Phong mà phản bác lại. Nhưng hắn thấy đám người Hồ Thanh Sương cố ý gây sự vẫn không nhịn được. Thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta. Ngữ khí của Lục Thanh trở lên rất sắc bén.

“Tiểu tử! Ngươi chỉ là một Kiếm Chủ nho nhỏ mà dám nói với chúng ta như thế sao? Có tin hay không lão phu một chiêu đem ngươi tế kiếm!” Độc Cáp Mô nhịn không được trầm giọng quát lên.

Lúc này trừ Phù Vân tông, sắc mặt của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của năm tông còn lại đều trở lên rất khó coi. Ánh mắt tất cả đều có chút sát khí nhìn về phía Lục Thanh. Tuy Lục Thanh không nói gì sai, thậm chí hắn còn chiếm đạo lý. Nhưng trong lời nói của hắn lại rất bất kính. Đặc biệt là với bốn tông môn Nhân Đạo. Cho dù là luôn lạnh lùng như Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Vô Tình tông cũng không nhịn được sắc mặt trở lên xanh mét.

Đối với lời uy hiếp của Độc Cáp Mô, Tầm Thiên Kính cũng không nhịn được. Chỉ thấy hắn tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Huyền Thanh, hai mắt trợn trừng, không hề khách khí nói: “Lục sư điệt của ta nói có chỗ nào sai! Độc Cáp Mô ngươi mà dám ra tay, hôm nay Tầm Thiên Kính ta sẽ liều mạng với ngươi.”

“Ngươi!” Độc Cáp Mô quả thật rất tức giận. Chẳng những lúc trước đã bị Lục Thanh chống đối, giờ lại bị Tầm Thiên Kính lấy sống chết ra uy hiếp, sợ là cả đời hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như bây giờ. Hắn cười rộ lên một tiếng rồi nghiến răng lợi nói:

“Tốt! Tốt! Tầm lão thất phu, hôm nay ta với ngươi không chết không ngừng!”

Sắc mặt Hồ Thanh Sương âm trầm đến đáng sợ. Hôm nay, trên núi Tử Hà chẳng những không hỏi ra được điều gì. Mà bây giờ còn bị người ta phản bác lại làm nhục chính mình. Tuy bọn họ có nhiều người nhưng lại không cãi được câu gì.

Như vậy lại càng không dễ trở mặt cùng Tử Hà tông.

“Tam sư đệ! Im mồm lại!”

“Đại sư huynh để ta cùng hắn ngày hôm nay phân rõ sống chết.”

“Độc Cáp Mô!” Hồ Thanh Sương tức giận quát to một câu. Từ trên người hắn, một tầng hơi độc năm màu lóe ra. Mặt đất liền phát ra tiếng vang như nước sôi rồi rất nhanh bị hơi độc ăn mòn hòa tan.

Khi tiếng hét vang lên, Độc Cáp Mô mới thanh tỉnh lại. Hắn nhìn Hồ Thanh Sương phát ra khí thế không nhịn được cảm thấy cả người căng thẳng. Dáng vẻ phẫn nộ của hắn cũng đã biến mất sạch sẽ.

“Vâng thưa tông chủ!” Độc Cáp Mô hơi cúi người hành lễ rồi không nói gì nữa lui xuống một bên. Nhưng Lục Thanh vẫn thấy rõ, ánh mắt của hắn vẫn liếc về phía Tầm Thiên KÍnh cùng với Lục Thanh. Trong ánh mắt hiện rõ vẻ oán độc khiến cho người ta phát lạnh.

Trong lòng người này đã ghi hận với mình!

Trong nháy mắt, Lục Thanh liền phán đoán với Độc Cáp Mô. Cảm thụ sát khí kiềm nén trên người Độc Cáp Mô, Lục Thanh lập tức hạ quyết định. Đợi cho hắn có đủ thực lực thì phải giết người này. Nếu không bị một kiếm giả cường đại và âm hiểm như vậy ghi hận thì khó có thể biết hắn có xuống tay với người thân của mình hay không.

Huống chi Ngũ Độc tông này coi mạng người như cỏ rác. Lục Thanh đã từng chứng kiến qua. Hắn vẫn không quên những vết máu chảy đầm đìa quanh trấn Triệu Dương.

Mà lúc này, Tần Vô Song cũng mặc kệ đám người Hồ Thanh Sương, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Thanh, gằn từng chữ một nói: “Tiểu tử, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã có bao nhiêu đệ tử của năm tông chết trong tay các ngươi. Tôn nhi của ta bây giờ như thế nào?”

Lục Thanh không hề do dự mở miệng nói: “Bốn tông khác thì không nhiều lắm, mỗi tông một hai người. Còn quý tông, lúc đó chỉ có năm người, đã hoàn toàn bỏ mạng.”

Nghe Lục Thanh nói như thế, đám người Hồ Thanh Sương cũng tin tưởng. Trong phỏng đoán của bọn họ, tuy đệ tử của Tử Hà tông rất mạnh mẽ nhưng không thể đối đầu với cả đệ tử năm tông được. Nếu không phải đệ tử của cả sáu tông đều không đi ra thì bọn họ cũng không có phán đoán như trước.

Như vậy hiện tại xem ra, chỉ vì một hai đệ tử mà đại chiến cùng Tử Hà tông, thật sự không đáng. Hiện tại việc trọng yếu nhất của bọn họ là trở lại tông môn, một lần nữa bồi dưỡng cùng thu nhận đệ tử mới, không phải là ở đây dây dưa cùng Tử Hà tông. Tự nhiên mất công tiêu hao Đại Sư cảnh giới Kime61 Hồn ở đây thật sự không đáng.

Đây chỉ là tranh khí phách, rất không đáng!

Cơ hồ là trong thời gian ngắn ngửi, bốn tông Nhân Đạo đã có quyết định. Uy áp của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của bốn tông chậm rãi thu hồi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người thuộc tông môn Thiên Đạo đều nhìn tới bốn người Tần Vô Song.

Trong mắt mỗi người đều toát lên sát khí. Hư không bên người Tần Vô Song, một cỗ uy trời đất bàng bạc bốc lên. Uy trời đất lan tràn ra, chân không bắt đầu bị phá vỡ. Thanh Ngọc tam lão đứng yên không có hành động gì cũng không hề nói chuyện. Mọi người đều biết, ba người này là hoàn toàn nghe theo Tần Vô Song.

“Tiểu tử! Có phải tôn nhi của ta đã chết trong tay các ngươi?” Sát khí trên người Tần Vô Song dày đặc như thực. Cho dù là Lục Thanh mượn uy trời đất cản lại, nhưng tâm thần cũng run lên, sắc mặt trở lên tái nhợt.

“Yên tâm! Lục Thanh ngươi cứ nói đi!” Chắn trước mặt Lục Thanh, Huyền Thanh nói. Đây là lần đầu tiên Lục Thanh thấy Huyền Thanh có thái độ cường ngạnh như vậy. Bình thường thì khí chất trên ngươi lão rất ngưng tụ như núi cao, không hề dao động. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Quay đầu nhìn lại Tần Vô Song, Lục Thanh trầm giọng nói: “Tần Mộc chính là đầu sỏ gây sự, tất nhiên ta phải giết hắn.”

Nhưng còn không để Tần Vô Song kịp mở miệng. Hồ Thanh Sương đã mở miệng nói: “Lạc tông chủ, hôm nay đã đắc tội nhiều, giờ chúng ta xin cáo lui! Sau này còn gặp lài.”

“Các ngươi!” Tần Vô Song sửng sốt, tức khắc liền hiểu được, bốn tông Nhân Đạo không muốn ở đây dây dưa nữa. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói gì.

Lạc Thiên Phong lãnh đạm cười một tiếng: “Thứ cho ta không tiễn!”

Không ai nói chuyện, mười bốn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của bốn tông Nhân Đạo hóa thành kiếm quang bay lên bầu trời. Tiếng kiếm rít thê lương vang lên, càng ngày càng xa, hướng tới phương hướng sông Lệ Thủy mà đi.

Không nói bảy người Lục Thanh, kể cả là bốn người Lạc Thiên Phong cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ đã chuẩn bị đánh một trận, nhưng có thể tránh được thật sự rất may.

Lúc này trong lòng Tần Vô Song rất tức giận, nhưng hắn thân là đứng đầu một tông, có rất nhiều điều phải băn khoăn.

Hiện giờ bốn người Lạc Thiên PHong cũng cảm thấy thoải mái xuống, chuyển dời ánh mắt nhìn về phía bốn người Tần Vô Song. Hiện tại, chân chính cùng Tử Hà tông đối chọi gay gắt cũng chỉ có Thanh Ngọc tông.

Hết thảy đều diễn ra thuận lợi. Đó cũng là do Lạc Tâm Vũ đã được lão Kiếm Hoàng bố trí thêm một đạo cấm chế, che đi dao động Kiếm Khí thực. Nếu không Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không thể dễ dàng tin tưởng như vậy. Mà bây giờ trước mặt bọn họ, chỉ có người Thanh Ngọc tông cùng Phù Vân tông.

Trong Kiếm Mộ, Tần Mộc kích động sáu tông vây công tám người Lục Thanh. Bốn người Lạc Thiên Phong cũng đã quyết định cùng Thanh Ngọc tông trở mặt, thậm chí sẽ gặp nhau bằng mũi kiếm.

Rốt cuộc, Tần Vô Song cũng ngẩng đầu lên. Khí thế bạo ngược cùng uy trời đất trên người hắn thu liễm không còn. Nhưng Lục Thanh có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của Tần Vô Song lộ ra một vẻ kiên định. Sự kiên định giống như vị trí của Kiếm Thần ở Thập Vạn Đại sơn trong lòng nhiều kiếm gải, không thể dao động.

“Lạc Thiên Phong! Có phải kế tiếp Tử Hà tông các ngươi sẽ tới Kiếm Thần điện tiếp nhận Thanh Phàm lệnh, tiến giai lên Kim Thiên.” Thanh âm của Tần Vô Song bình tĩnh dị thường.

Đột nhiên hắn nói như vậy khiến mấy người Lạc Thiên Phong cũng sửng sốt. Trong lòng vừa động, Lạc Thiên Phong nói: “Tần Vô song ngươi có ý gì?”

Nhìn chằm chằm Lạc Thiên Phong, Tần Vô Song cắn răng nói: “Tử Hà tông các ngươi không có khả năng buông tha tổ địa nghìn năm của mình. Như vậy khi thu hồi Thanh Phàm lệnh cũng chỉ có một con đường đó là khuếch trương.”

“Tông chủ!” Đứng ở phía sau, Thanh Ngọc tam lão như đoán được cái gì, đồng thời mở miệng nói.

Chọn tập
Bình luận