Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 312: Kiếm Hoàng tái hiện

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

“Ngươi!” Lão già mặt đỏ gần như nói không ra lời, cánh tay phải run run chỉ vào Huyền Minh. Hắn thân là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, đã bao lâu rồi hắn chưa bị người khác nói như vậy. Lúc này lão già mặt đỏ có một cảm giác muốn xé xác Huyền Minh thành hai mảnh.

Trung niên mặt đen đứng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Miệng lưỡi của hắn rất lợi hại, chúng ta không phải tranh cãi với hắn làm gì. Bắt hắn lại rồi đến núi Tử Hà.”

Gần như đồng thời Thần Kiếm của hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn nhất tề ra khỏi vỏ. Mặc kệ Huyền Minh có lý lẽ như thế nào, sự việc này rất trọng đại, bọn họ không thể nghe theo lời nói của hắn được.

Huyền Minh lạnh lùng nói: “Muốn bắt ta còn phải xem bản lĩnh của các ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, thân hình của Huyền Minh liền di động rất nhanh. Thông đạo bên kia vốn cách hắn rất gần, hiện giờ hắn lại thi triển bộ pháp toàn lực, trong phút chốc đã tiến nhập vào trong tầng sáng năm màu.

“Đuổi theo!”

Không chút do dự, Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông hóa thành từng luồng sáng, đuổi sát vào trong thông đạo.

Kiếm Khí hạp.

Quanh người Kim Dương Thần Điểu tỏa ra một ngọn lửa màu vàng nóng cháy bay trên không trung. Sau một chuyến đi Kiếm Mộ, Kim Dương Thần Điểu đã hấp thu được khí hoang dã, chân chính trở thành hung thú mạnh mẽ. Uy áp đến từ ngũ giai hung thú, tuy rằng còn không phóng thích ra khí thế nhưng vẫn khiến nhiều tiếng kêu rên vang lên từ trong hạp cốc. Đó là tiếng kêu sợ hãi đến từ những Linh Thú cấp yếu. Cảm nhận được uy áp mạnh mẽ đến từ Linh Thú cao giai, tất cả đều lựa chọn thần phục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kim Dương Thần Điểu phát ra một tiếng ngâm ô ô uy nghiêm, nó không hề để ý đến những con Linh Thú nhỏ yếu đó. Nó chỉ phát ra một tiếng tượng trưng, rồi tiếp tục hướng về sông Lệ Thủy bay đi.

Theo sát phía sau là bốn người Lạc Thiên Phong. Bọn họ đã là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, tu vi thông thiên, có được năng lực phi hành tự do trên bầu trời. Cho dù ngày phải đi ngàn dặm cũng không phải việc khó. Tuy tốc độ của Kim Dương Thần Điểu rất nhanh, nhưng bốn người Lạc Thiên Phong đều thi triển bộ pháp, có thể miễn cưỡng theo kịp.

Lục Thanh đứng yên trên lưng Kim Dương Thần Điểu, hắn nhìn về phía Lạc Tâm vũ đang đứng. Hiện giờ ba ngày đã trôi qua, bọn họ đã đi tới Kiếm Khí hạp. Chỉ cần vượt qua Tứ Giới Sơn Mạch là có thể tới bờ sông Lệ Thủy. Dựa theo tốc độ của Kim Dương Thần Điểu thì chỉ mất một ngày nữa thôi.

Trong thời gian ba ngày này, Lạc Tâm Vũ chỉ lẳng lặng đứng, không hề nói gì, cũng không hề xếp bằng tu luyện. Hiện giờ trên đường đi bọn họ cũng không có bị cản trở gì. Đó là nhờ vào sư thúc của họ, phong chủ núi Lạc Nhật Huyền Minh. Sợ là khi qua hai canh giờ, Huyền Minh sẽ phải đối mặt với hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông. Dưới cơn lửa giận của bọn họ, sợ là chỉ có một kết cục.

Không khí có chút trầm trọng, Lục Thanh biết việc này còn lâu mới chấm dứt được.

Không cần phải nói cũng biết sáu tông kia tuyệt đối không để yên cho Tử Hà tông. Nếu có thể che dấu thuận lợi thì còn tốt, nếu không khó tránh khỏi một trận đại chiến.

Người kia hẳn là sẽ ra tay!

Lục Thanh lại nghĩ tới lão nhân cùng chiến đấu với Bạch Phát ma nữ ở thú khu hỗn loạn lúc trước. Lão nhân đó chính là điểm tựa của Tử Hà tông, một cường giả Kiếm Hoàng.

Mà hiện tại Lục Thanh lo lắng, trong sáu tông môn kia có tồn tại cường giả giống lão nhân kia không. Nếu có thì sự tình sẽ trở lên rất phức tạp. Truyền thừa của Kiếm Tôn đúng là một củ khoai lang nóng bỏng tay a!

Lục Thanh vừa suy nghĩ vừa nhìn tới Lạc Tâm Vũ. Sau ba ngày, cấm chế của Ngũ Hành Kiếm Tôn bố trí trên người hắn đã mất đi. Hiện giờ nhìn Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cảm thấy khí chất của hắn biến hóa khác hẳn, giống như một người hoàn toàn xa lạ.

Chung quanh Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cảm thấy có năm tia khí Ngũ Hành mỏng manh. Dường như năm tia khí này có một loại liên hệ gì đó với Lạc Tâm Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể dung hợp cùng nhau.

Đây là kết quả truyền thừa của Kiếm Tôn. Lục thanh thầm nghĩ trong lòng. Xem tu vi của Lạc Tâm vũ thì vẫn là Kiếm Chủ trung thiên vị mà thôi, chỉ là hiện giờ đã đạt tới đỉnh phong. Nguyên bản khí tức Chân Hỏa nóng cháy cũng biến thành một loại khí tức hải hòa, lưu chuyển như nước. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năm loại Ngũ Hành xung quanh hắn rất thân mật khăng khít, từ từ dung hợp nối tiếp nhau sinh sôi không ngừng.

Cảnh giới hiện giờ của Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cũng không thể nhận ra được. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy không hơn chính mình, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Như cảm ứng được ánh mắt của Lục Thanh đang nhìn, khí Ngũ Hành chung quanh Lạc Tâm Vũ hơi dao động lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại. Biến hóa này rất nhỏ nhưng Lục Thanh vẫn cảm giác được. Lập tức ánh mắt của hắn di chuyển đi chỗ khác, ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu củng cố lại tu vi hiện giờ.

Lục Thanh đã đột phá tới cảnh giới Giả Hồn đỉnh phong, mặc dù củng cố được nửa tháng, nhưng đã bước đầu tiên bền vững. Hiện giờ Tử Hà tông sắp phải đương đầu với sóng giớ, Lục Thanh phải cố gắng nắm chắc thời gian củng cố thật tốt tu vi của chính mình.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Kim Dương Thần Điểu vẫn như trước vỗ cánh bay nhanh, cố gắng về tới núi Tử Hà thật nahnh để Tử Hà tông có nhiều thời gian chuẩn bị.

Hiện giờ bọn họ đã bay tới sông Lệ Thủy, làm cho những người dân bình thường ơ bên dưới xôn xao lên. Dưới thỉnh cầu của Lạc Thiên Phong, Kim Dương Thần Điểu lại bay lên trời cao mấy nghìn trượng. Từng con gió mãnh liệt thổi qua, khí Chân hỏa bên ngoài bảo vệ quanh mọi người không bị khong khí ma sát, dấy lên ngọn lửa hừng hực. Dưới mặt đất những người dân chỉ thấy một điểm sáng nhỏ màu vàng. Cho dù một ít Kiếm Giả, Kiếm Khách, cũng chỉ thấy một vùng sáng to bằng bàn tay. Tuy trong lòng bọn họ có chút nghi hoặc nhưng cũng không sinh ra sợ hãi gì.

Trước mặt dần hiện ra năm ngọn núi cao sừng sững. Chỉ trong thời gian một ngày, Kim Dương Thần Điểu đã chở bảy người Lục Thanh bay tới Tử Hà tông.

Nhìn trấn Triêu Dương vụt qua phía bên dưới, trong lòng Lục Thanh dâng lên một cảm giác ấm áp. Đồng thời ánh mắt của hắn cũng trở lên kiên định hơn. Mặc kệ như thế nào thì bản thân hắn cũng phải giữ cho gia tộc được bình an hưng thịnh, kể cả hiện tại hay tương lai về sau.

Trong lòng Lục Thanh vừa động, hai tháng nữa là đến năm mới. Khoảng cách đến ngày Bạch Phát ma nữ tới cũng chỉ còn năm năm nữa.

Thời gian năm năm!

Hai bàn tay Lục Thanh nắm chặt lại. Năm năm, chính mình phải đánh tan trới buộc thân niệm này.

Trên người hắn ẩn hiện một cỗ chiến ý bàng bạc. Nhất thời ánh mắt mấy người Dịch Nhược Vũ khẽ nhúc nhích. Nhưng chiến ý này rất nhanh được Lục Thanh thu liễm lại. cứ việc như thế, vẫn khiến cho mấy người Dịch Nhược Vũ chấn động. Chiến ý to lớn, chỉ trong nháy mắt đã lay động tâm thần bọn họ.

Chỉ có Lạc Tâm Vũ vẫn như trước, đứng bình lặng một chỗ. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhúc nhích.

Trên đỉnh núi Tử Hà, một khu vực đất trống rỗng lớn. Kim Dương Thần Điểu thu cánh hạ xuống mặt đất. Khí tức tản ra khiến cho mấy trăm đệ tử của các ngọn núi đang đứng đó chấn động, cả đám như lâm đại địch. Từ sau cung Tử Hà bắn tới ba luồng kiếm quang.

“Tốt lắm! Đều giải tán đi!” Thân hình Lạc Thiên Phong lập tức từ trên không trung hạ xuống.

“Là tông chủ!” Chúng đệ tử mang theo ánh mắt nghi hoặc mà giải tán. Ba đạo kiếm quang dâng lên từ cung Tử Hà cũng hạ xuống. Đây là ba hộ pháp của núi Tử Hà, toàn bộ đều có cảnh giới Kiếm Chủ tiểu thiên vị đỉnh phong.

Nhìn ba người, Lạc Thiên Phong phân phó: “Đưa tất cả đệ tử của núi Tử Hà phân tán sang những ngọn núi khác. Núi Tử Hà chúng ta phải nghênh đón khách quý.”

Phân tán?

Ba người Lệ Kinh Sanh đồng thời sửng sốt. Nghênh đón khách quý mà cần phải làm vậy sao? Nhưng lập tức ba người đều thấy ánh mắt của Lạc Thiên Phong rất âm trầm, chẳng lẽ…?

Tuy cả ba đều có chút nghi hoặc nhưng vẫn khom người thi lễ, rồi đi tới chỗ đám đệ tử đang tụ tập.

Trong đại điện Tử Hà.

Lục Thanh vừa tiến vào đại điển Tử Hà liền có cảm giác trầm trọng, như là có thứ gì đó kiềm chế tâm thần hắn. Một cỗ áp lực mênh mông kiềm chế tân thân, nhưng không hề có một chút ý công kích. Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt hắn là bức họa của tổ sư Kiếm Khí Kiếm Hoàng.

Trên bức họa là một nam tử trung niên mặc áo vải màu tím, mái tóc dài tung bay, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm dài bốn thước màu vàng. Tuy chỉ là trong bức họa, nhưng khí thế tỏa ra không thể nghi ngờ. Chỉ đối mặt nhìn sợ là kiếm giả có tu vi thấp sẽ bị đoạt đi tâm thần.

Bên cạnh bức họa tổ sư có một chiếc đỉnh đồng cao vài thước, bên trong đầy khói hương đang đốt. Bên dưới đỉnh có dưng một tấm bài vị, mặt trên có khắc năm chữ to: Kiếm Thần sơn Kiếm Thần.

Giờ phút này, khói hương nghi ngút bay lên. Hiển nhiên có người chuyên môn phụ trách đốt thêm hương. Khói nhẹ lượn lờ bay lên, làm đại điện tăng thêm phần uy nghiêm

Cung kính thi lễ với bức họa tổ sư cùng với bài vị Kiếm Thần, Lạc Thiên Phong mới trầm thấp nói: “Tông chủ thứ mười sáu Lạc Thiên phong, cung thỉnh sư thúc hiện thân.”

“Tông chủ thứ mười sáu Lạc Thiên phong, cung thỉnh sư thúc hiện thân.”

Rốt cục cũng xuất hiện!

Hai mắt Lục Thanh sáng ngời lên.

Không khí trước mặt đột nhiên vặn vẹo lên, thân hình một lão nhân mặc áo xám hiện ra. Đó chính là lão Kiếm Hoàng của Tử Hà tông.

Nhìn qua lão nhân cũng chỉ như một lão già bình thường mà thôi. Nhưng với cảnh giới hiện giờ của Lục thanh, hắn lại kinh hãi phát hiện. Trong cảm ứng với trời đất xung quanh của mình, không hề có bóng dáng của lão nhân, như là lão không hề tồn tại. Nếu không phải tận mắt nhìn, Lục Thanh cũng hoài nghi chỗ đó không hề tồn tại lão nhân.

“Ngươi!” Lão già mặt đỏ gần như nói không ra lời, cánh tay phải run run chỉ vào Huyền Minh. Hắn thân là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, đã bao lâu rồi hắn chưa bị người khác nói như vậy. Lúc này lão già mặt đỏ có một cảm giác muốn xé xác Huyền Minh thành hai mảnh.

Trung niên mặt đen đứng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Miệng lưỡi của hắn rất lợi hại, chúng ta không phải tranh cãi với hắn làm gì. Bắt hắn lại rồi đến núi Tử Hà.”

Gần như đồng thời Thần Kiếm của hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn nhất tề ra khỏi vỏ. Mặc kệ Huyền Minh có lý lẽ như thế nào, sự việc này rất trọng đại, bọn họ không thể nghe theo lời nói của hắn được.

Huyền Minh lạnh lùng nói: “Muốn bắt ta còn phải xem bản lĩnh của các ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, thân hình của Huyền Minh liền di động rất nhanh. Thông đạo bên kia vốn cách hắn rất gần, hiện giờ hắn lại thi triển bộ pháp toàn lực, trong phút chốc đã tiến nhập vào trong tầng sáng năm màu.

“Đuổi theo!”

Không chút do dự, Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông hóa thành từng luồng sáng, đuổi sát vào trong thông đạo.

Kiếm Khí hạp.

Quanh người Kim Dương Thần Điểu tỏa ra một ngọn lửa màu vàng nóng cháy bay trên không trung. Sau một chuyến đi Kiếm Mộ, Kim Dương Thần Điểu đã hấp thu được khí hoang dã, chân chính trở thành hung thú mạnh mẽ. Uy áp đến từ ngũ giai hung thú, tuy rằng còn không phóng thích ra khí thế nhưng vẫn khiến nhiều tiếng kêu rên vang lên từ trong hạp cốc. Đó là tiếng kêu sợ hãi đến từ những Linh Thú cấp yếu. Cảm nhận được uy áp mạnh mẽ đến từ Linh Thú cao giai, tất cả đều lựa chọn thần phục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kim Dương Thần Điểu phát ra một tiếng ngâm ô ô uy nghiêm, nó không hề để ý đến những con Linh Thú nhỏ yếu đó. Nó chỉ phát ra một tiếng tượng trưng, rồi tiếp tục hướng về sông Lệ Thủy bay đi.

Theo sát phía sau là bốn người Lạc Thiên Phong. Bọn họ đã là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, tu vi thông thiên, có được năng lực phi hành tự do trên bầu trời. Cho dù ngày phải đi ngàn dặm cũng không phải việc khó. Tuy tốc độ của Kim Dương Thần Điểu rất nhanh, nhưng bốn người Lạc Thiên Phong đều thi triển bộ pháp, có thể miễn cưỡng theo kịp.

Lục Thanh đứng yên trên lưng Kim Dương Thần Điểu, hắn nhìn về phía Lạc Tâm vũ đang đứng. Hiện giờ ba ngày đã trôi qua, bọn họ đã đi tới Kiếm Khí hạp. Chỉ cần vượt qua Tứ Giới Sơn Mạch là có thể tới bờ sông Lệ Thủy. Dựa theo tốc độ của Kim Dương Thần Điểu thì chỉ mất một ngày nữa thôi.

Trong thời gian ba ngày này, Lạc Tâm Vũ chỉ lẳng lặng đứng, không hề nói gì, cũng không hề xếp bằng tu luyện. Hiện giờ trên đường đi bọn họ cũng không có bị cản trở gì. Đó là nhờ vào sư thúc của họ, phong chủ núi Lạc Nhật Huyền Minh. Sợ là khi qua hai canh giờ, Huyền Minh sẽ phải đối mặt với hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông. Dưới cơn lửa giận của bọn họ, sợ là chỉ có một kết cục.

Không khí có chút trầm trọng, Lục Thanh biết việc này còn lâu mới chấm dứt được.

Không cần phải nói cũng biết sáu tông kia tuyệt đối không để yên cho Tử Hà tông. Nếu có thể che dấu thuận lợi thì còn tốt, nếu không khó tránh khỏi một trận đại chiến.

Người kia hẳn là sẽ ra tay!

Lục Thanh lại nghĩ tới lão nhân cùng chiến đấu với Bạch Phát ma nữ ở thú khu hỗn loạn lúc trước. Lão nhân đó chính là điểm tựa của Tử Hà tông, một cường giả Kiếm Hoàng.

Mà hiện tại Lục Thanh lo lắng, trong sáu tông môn kia có tồn tại cường giả giống lão nhân kia không. Nếu có thì sự tình sẽ trở lên rất phức tạp. Truyền thừa của Kiếm Tôn đúng là một củ khoai lang nóng bỏng tay a!

Lục Thanh vừa suy nghĩ vừa nhìn tới Lạc Tâm Vũ. Sau ba ngày, cấm chế của Ngũ Hành Kiếm Tôn bố trí trên người hắn đã mất đi. Hiện giờ nhìn Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cảm thấy khí chất của hắn biến hóa khác hẳn, giống như một người hoàn toàn xa lạ.

Chung quanh Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cảm thấy có năm tia khí Ngũ Hành mỏng manh. Dường như năm tia khí này có một loại liên hệ gì đó với Lạc Tâm Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể dung hợp cùng nhau.

Đây là kết quả truyền thừa của Kiếm Tôn. Lục thanh thầm nghĩ trong lòng. Xem tu vi của Lạc Tâm vũ thì vẫn là Kiếm Chủ trung thiên vị mà thôi, chỉ là hiện giờ đã đạt tới đỉnh phong. Nguyên bản khí tức Chân Hỏa nóng cháy cũng biến thành một loại khí tức hải hòa, lưu chuyển như nước. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năm loại Ngũ Hành xung quanh hắn rất thân mật khăng khít, từ từ dung hợp nối tiếp nhau sinh sôi không ngừng.

Cảnh giới hiện giờ của Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh cũng không thể nhận ra được. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy không hơn chính mình, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Như cảm ứng được ánh mắt của Lục Thanh đang nhìn, khí Ngũ Hành chung quanh Lạc Tâm Vũ hơi dao động lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại. Biến hóa này rất nhỏ nhưng Lục Thanh vẫn cảm giác được. Lập tức ánh mắt của hắn di chuyển đi chỗ khác, ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu củng cố lại tu vi hiện giờ.

Lục Thanh đã đột phá tới cảnh giới Giả Hồn đỉnh phong, mặc dù củng cố được nửa tháng, nhưng đã bước đầu tiên bền vững. Hiện giờ Tử Hà tông sắp phải đương đầu với sóng giớ, Lục Thanh phải cố gắng nắm chắc thời gian củng cố thật tốt tu vi của chính mình.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Kim Dương Thần Điểu vẫn như trước vỗ cánh bay nhanh, cố gắng về tới núi Tử Hà thật nahnh để Tử Hà tông có nhiều thời gian chuẩn bị.

Hiện giờ bọn họ đã bay tới sông Lệ Thủy, làm cho những người dân bình thường ơ bên dưới xôn xao lên. Dưới thỉnh cầu của Lạc Thiên Phong, Kim Dương Thần Điểu lại bay lên trời cao mấy nghìn trượng. Từng con gió mãnh liệt thổi qua, khí Chân hỏa bên ngoài bảo vệ quanh mọi người không bị khong khí ma sát, dấy lên ngọn lửa hừng hực. Dưới mặt đất những người dân chỉ thấy một điểm sáng nhỏ màu vàng. Cho dù một ít Kiếm Giả, Kiếm Khách, cũng chỉ thấy một vùng sáng to bằng bàn tay. Tuy trong lòng bọn họ có chút nghi hoặc nhưng cũng không sinh ra sợ hãi gì.

Trước mặt dần hiện ra năm ngọn núi cao sừng sững. Chỉ trong thời gian một ngày, Kim Dương Thần Điểu đã chở bảy người Lục Thanh bay tới Tử Hà tông.

Nhìn trấn Triêu Dương vụt qua phía bên dưới, trong lòng Lục Thanh dâng lên một cảm giác ấm áp. Đồng thời ánh mắt của hắn cũng trở lên kiên định hơn. Mặc kệ như thế nào thì bản thân hắn cũng phải giữ cho gia tộc được bình an hưng thịnh, kể cả hiện tại hay tương lai về sau.

Trong lòng Lục Thanh vừa động, hai tháng nữa là đến năm mới. Khoảng cách đến ngày Bạch Phát ma nữ tới cũng chỉ còn năm năm nữa.

Thời gian năm năm!

Hai bàn tay Lục Thanh nắm chặt lại. Năm năm, chính mình phải đánh tan trới buộc thân niệm này.

Trên người hắn ẩn hiện một cỗ chiến ý bàng bạc. Nhất thời ánh mắt mấy người Dịch Nhược Vũ khẽ nhúc nhích. Nhưng chiến ý này rất nhanh được Lục Thanh thu liễm lại. cứ việc như thế, vẫn khiến cho mấy người Dịch Nhược Vũ chấn động. Chiến ý to lớn, chỉ trong nháy mắt đã lay động tâm thần bọn họ.

Chỉ có Lạc Tâm Vũ vẫn như trước, đứng bình lặng một chỗ. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhúc nhích.

Trên đỉnh núi Tử Hà, một khu vực đất trống rỗng lớn. Kim Dương Thần Điểu thu cánh hạ xuống mặt đất. Khí tức tản ra khiến cho mấy trăm đệ tử của các ngọn núi đang đứng đó chấn động, cả đám như lâm đại địch. Từ sau cung Tử Hà bắn tới ba luồng kiếm quang.

“Tốt lắm! Đều giải tán đi!” Thân hình Lạc Thiên Phong lập tức từ trên không trung hạ xuống.

“Là tông chủ!” Chúng đệ tử mang theo ánh mắt nghi hoặc mà giải tán. Ba đạo kiếm quang dâng lên từ cung Tử Hà cũng hạ xuống. Đây là ba hộ pháp của núi Tử Hà, toàn bộ đều có cảnh giới Kiếm Chủ tiểu thiên vị đỉnh phong.

Nhìn ba người, Lạc Thiên Phong phân phó: “Đưa tất cả đệ tử của núi Tử Hà phân tán sang những ngọn núi khác. Núi Tử Hà chúng ta phải nghênh đón khách quý.”

Phân tán?

Ba người Lệ Kinh Sanh đồng thời sửng sốt. Nghênh đón khách quý mà cần phải làm vậy sao? Nhưng lập tức ba người đều thấy ánh mắt của Lạc Thiên Phong rất âm trầm, chẳng lẽ…?

Tuy cả ba đều có chút nghi hoặc nhưng vẫn khom người thi lễ, rồi đi tới chỗ đám đệ tử đang tụ tập.

Trong đại điện Tử Hà.

Lục Thanh vừa tiến vào đại điển Tử Hà liền có cảm giác trầm trọng, như là có thứ gì đó kiềm chế tâm thần hắn. Một cỗ áp lực mênh mông kiềm chế tân thân, nhưng không hề có một chút ý công kích. Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt hắn là bức họa của tổ sư Kiếm Khí Kiếm Hoàng.

Trên bức họa là một nam tử trung niên mặc áo vải màu tím, mái tóc dài tung bay, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm dài bốn thước màu vàng. Tuy chỉ là trong bức họa, nhưng khí thế tỏa ra không thể nghi ngờ. Chỉ đối mặt nhìn sợ là kiếm giả có tu vi thấp sẽ bị đoạt đi tâm thần.

Bên cạnh bức họa tổ sư có một chiếc đỉnh đồng cao vài thước, bên trong đầy khói hương đang đốt. Bên dưới đỉnh có dưng một tấm bài vị, mặt trên có khắc năm chữ to: Kiếm Thần sơn Kiếm Thần.

Giờ phút này, khói hương nghi ngút bay lên. Hiển nhiên có người chuyên môn phụ trách đốt thêm hương. Khói nhẹ lượn lờ bay lên, làm đại điện tăng thêm phần uy nghiêm

Cung kính thi lễ với bức họa tổ sư cùng với bài vị Kiếm Thần, Lạc Thiên Phong mới trầm thấp nói: “Tông chủ thứ mười sáu Lạc Thiên phong, cung thỉnh sư thúc hiện thân.”

“Tông chủ thứ mười sáu Lạc Thiên phong, cung thỉnh sư thúc hiện thân.”

Rốt cục cũng xuất hiện!

Hai mắt Lục Thanh sáng ngời lên.

Không khí trước mặt đột nhiên vặn vẹo lên, thân hình một lão nhân mặc áo xám hiện ra. Đó chính là lão Kiếm Hoàng của Tử Hà tông.

Nhìn qua lão nhân cũng chỉ như một lão già bình thường mà thôi. Nhưng với cảnh giới hiện giờ của Lục thanh, hắn lại kinh hãi phát hiện. Trong cảm ứng với trời đất xung quanh của mình, không hề có bóng dáng của lão nhân, như là lão không hề tồn tại. Nếu không phải tận mắt nhìn, Lục Thanh cũng hoài nghi chỗ đó không hề tồn tại lão nhân.

Chọn tập
Bình luận