Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLTử Lôi kiếm chu trăm trượng dừng trên mặt hồ, sau đó. Tinh Chu vạn trượng chở Cổ Tinh Hà cũng từ trên Tinh Không chậm rãi đáp xuống.
– Nhị trưởng lão!
Cổ Kiếm Nguyệt vội kêu lên.
Chỉ thấy lão nhân áo đen trên Tử Lôi kiếm chu bước ra, tới trước mặt bọn Cổ Kiếm Nguyệt, chậm rãi lắc lắc đầu.
– Sao hả, Nhị trưởng lão chọn không được ư?
Linh Nguyền Hải cười nói:
– Nếu không chọn được. Linh mỗ cũng không miễn cưỡng. Vừa khéo lúc này còn có chuyện chưa xử lý xong trên tộc tinh, chấm dứt sớm càng tốt, Linh mỗ cũng có thể trở về phục mệnh sớm một chút.
Trên Tinh Chu, sắc mặt Cổ Tinh Hà trở nên hết sức khó coi. Vừa thấy Linh Nguyên Hải. y đã biết có chuyện không ổn. Theo khí tức mạnh mẽ trên người Linh Nguyên Hải toát ra, tối thiểu y cũng đạt tới tu vi Trường Mệnh lục trùng thiên.
Mà lần này y đi Vực Ngoại mời tán tu, đừng nói là Đạo giả Trường Mệnh lục trùng thiên, dù là Đạo giả Trường Mệnh ngũ trùng thiên cũng chỉ được có năm người.
Nghĩ tới đây. Cổ Tinh Hà không khỏi nhìn về phía Lục Thanh.
Lục Thanh không theo đám Tán Tu lên trước, cho nên lúc này, hắn bị mọi người che lấp ở phía sau. Dù là như vậy, đám chân nhân vẫn đứng cách xa Lục Thanh một khoảng, hiển nhiên không muốn trêu chọc tới hắn.
Nhưng chuyện này, bọn Cổ Kiếm Nguyệt trên quảng trường tự nhiên không thể thấy. Bất quá bằng vào cảm ứng khí tức của đám người mới tới, thần sắc bọn họ đều tỏ ra hết sức khó coi.
Kẻ có tu vi cao nhất chỉ là Trường Mệnh lục trùng thiên đỉnh phong, làm sao có thể so sánh cùng Linh Nguyên Hải…
Ðối với quy củ tham gia luận đạo Cổ Thần, bọn Tán Tu tự nhiên cũng biết, ngoại trừ Chuẩn Thánh Trường Mệnh thất trùng thiên trở lên có thể tự động đủ tư cách. Dưới đó, phải theo một Tinh Hệ trong Tinh Vực Cổ Thần để tiến vào mà thử thách trong đó ra sao, tự nhiên là ai ai cũng biết.
Lúc này nhìn thấy Linh Nguyên Hải mấy vị chân nhân có tu vi cao nhất sắc mặt đều tỏ ra hết sức khó coi. Trường Mệnh lục trùng thiên dường như đã đạt tới đỉnh phong, cho dù chỉ cách cảnh giới Chuẩn Thánh thất trùng thiên có một bước, nhưng đối với nhưng người thuộc Tán Tu ở đây cũng cảm thấy bó tay với sự chênh lệch tu vi như vậy.
Dường như nhận ra thái độ lo lắng của mọi người. Linh Nguyên Hải cao giọng cười to:
– Sao hả, ngay cả can đảm ra tay mà các vị cũng không có, vậy đi tham dự luận đạo Cổ Thần có ích gì? Chỉ bằng mau mau trở về cho xong, tránh ở lại đây…!
Nói tới đây. Linh Nguyên Hải đột ngột ngừng lai.
– Tránh cái gì vậy?
Trên Tinh Chu một lão đạo trầm giọng hỏi:
Linh Nguyên Hải cố gắng nén cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén:
– Tránh cho bêu xấu tại nơi này!
– Càn rỡ!
Lão đạo lộ vẻ vô cùng giận dữ, quát lớn:
– Chẳng qua ngươi đạt tới tu vi Trường Mệnh lục trùng thiên mà thôi cũng dám ngông cuồng tại nơi này. Hôm nay lão phu sẽ lãnh giáo tuyệt học Đạo Pháp của Bích Thủy Pháp Thánh nhất mạch một phen!
– Lão sẽ được như mong muốn!
Linh Nguyên Hải cười lạnh, bước ra một bước, dưới chân y như có ngàn vạn dòng nước đang chuyển động, nháy mắt đã xuất hiện ngoài trăm trượng.
– Lý đạo hữu!
Cổ Tinh Hà gọi to.
– Cổ đạo hữu không cần lo lắng, lão phu biết lượng sức mình!
Lão đạo nhìn Cổ Tinh Hà gật gật đầu, sau đó bước ra khởi Tinh Chu. Dưới chân lão đột ngột hiện ra hai đóa hỏa liên màu đỏ sẫm, đỡ thân hình lão đạo chậm rãi hạ xuống.
Bọn Cổ Kiếm Nguyệt thấy vậy mắt sáng rực lên, ngay cả Đại trưởng lão thần sắc từ trước giờ bình thản, lúc này cũng lộ vẻ chú ý hơn.
Nhìn sang Linh Nguyên Hải, vẻ mặt y cũng hơi ngưng trọng:
– Không ngờ lão lãnh ngộ Đạo Pháp hệ Hỏa thâm sâu như vậy, lúc nãy quả thật ta đã xem thường.
Thần sắc lão đạo vẫn tỏ ra ung dung trấn định, không chút sợ hãi nhưng vẻ mặt không khỏi hơi có chút kiêu ngạo.
Thân là Tán Tu không người chỉ điểm, chỉ có thể lượm lặt sở trường của trăm nhà, lại có thể lãnh ngộ Đạo Pháp tới mức này, quả thật cũng đáng có vài phần ngạo mạn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt Linh Nguyên Hải chợt chuyển sang vẻ nhạo báng:
– Nhưng Nếu bản lãnh của lão chỉ có vậy mà thôi mời lão lên đường!
– Ầm…
Dường như có tiếng sấm nổ vang chấn động không gian, tiếng nước chảy ầm ầm vang khắp hư không, trước mặt Linh Nguyên Hải hiện ra một dòng sông xanh biếc dài mười dặm, rộng chừng trăm trượng. Một cỗ Đạo thế hùng hậu lập tức ầm ẩm đè xuống lão đạo.
– Cẩn thận!
Biến hóa xảy ra bất thình lình, đừng nói lão đạo trở tay không kịp, ngay cả bọn Cổ Tinh Hà đứng ngoài quan sát chăm chú cũng phải sững sờ, vội vàng kêu to.
Không xong!
Giờ phút này, Tâm thần lão đạo cũng đang kinh hoàng bối rối. Tốc độ thi triển Đạo Pháp của đối phương không ngờ đã đạt tới cảnh giới Tâm Tùy Ý Động, chỉ trong thoáng chốc Đạo thế hệ Thủy vô biên trấn áp, quả thật khiến cho lão đạo cảm thấy Pháp Anh trong Đan Điền vận chuyển hết sức khó khăn.
Lão đạo nghiến rằng nghiến lợi, cảm thấy nếu lúc này không trả đòn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Lão đạo quát to một tiếng, một đóa hỏa liên màu đỏ sẫm từ trong lòng bàn tay bay ra. Hỏa liên vừa xuất hiện, lập tức gây ra sóng lửa ngập trời, ngọn lửa màu đỏ sẫm nháy mắt đã biến hóa, trước tiên trở thành màu xanh nhạt, sau đó lại biến thành trắng nhạt. Không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, giống như bị đốt cháy.
– Thần khí lục phẩm!
Cổ Kiếm Nguyệt kinh hô thất thanh. Tuy rằng lão đạo này chỉ có tu vi Trường Mệnh ngũ trùng thiên, nhưng lại có được thần khí lục phẩm. Có được thần khí tương trợ, nói không chừng có thể cứu vãn được thế kém lúc này.
Hỏa liên làm dấy lên sóng lửa ngập trời, theo sự dẫn dắt của lão đạo lập tức ngược không mà lên, bay về phía dòng sông xanh biếc. }
Hiển nhiên Linh Nguyên Hải cũng không muốn để cho lão đạo được như ý, lập tức hừ lạnh một cỗ Đạo thế hệ Thủy càng mạnh mẽ hơn lần trước giáng xuống. Dòng sông xanh biếc mười dặm kia giờ phút này đột ngột tăng vọt hóa thành to trăm dặm, lấy khí thế kinh người úp xuống hỏa liên của lão đạo.
-Xèo…
Khói trắng bay lên đẩy trời nháy mắt đã bao trùm trong phạm vi mười dặm không gian. Bên trong khói trắng chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân hình lão đạo lập tức từ giữa bay ra, dừng lại trước mặt bọn Cổ Kiếm Nguyệt. Đạo bào màu đỏ trên người vốn chỉnh tề, lúc này đã trở nên nhàu nát, sắc mặt lão đạo tái nhợt, phun ra một ngụm nghịch huyết màu xanh.
Nhưng nghiêm trọng hơn ngụm nghịch huyết màu xanh này, chính là ánh mắt ngày dại thẫn thờ của lão đạo.
Cổ Kiếm Nguyệt biến sắc quát lớn:
– Linh Nguyên Hải, ngươi quả thật khinh người quá đáng! Vị đạo hữu này vốn không thù không oán cùng ngươi, không ngờ ngươi lại phế đi Pháp Anh, lấy hết tu vi của người ta!
Cái gì?!
Trong nháy mắt, trên Tinh Chu, ánh mắt nhiều vị chân nhân đều trở nên lạnh lẽo. Giờ phút này mọi người đã hiểu, tên Linh Nguyên Hải này ắt có hiềm khích với Đạo Kiếm Tinh, cho nên mới gây sự với nhưng người ghé Đạo Kiếm Tinh như bọn họ.
Đối với thái độ cảm thù của nhiều vị chân nhân trên Tinh Chu. Linh Nguyên Hải vẫn không hề tỏ ra sợ hãi
Cũng phải nói rằng luận đạo Cổ Thần, số Tán Tu này trừ phi là Chuẩn Thánh Trường Mệnh thất trùng thiên trở lên, nếu không cũng chỉ là khán giả mà thôi. Chân chính đến tham dư cuộc thi của ba ngàn Tiểu Đao vẫn là các đai Tinh Hệ.
Cho nên Linh Nguyên Hải không thêm quan tâm tới số Tán Tu này. Chỉ cần số Tán Tu này phân tán, dù là một mình Linh Nguyên Hải, y vẫn thừa sức giết sạch bọn họ.
Đối với sự chất vấn của Cổ Kiếm Nguyệt. Linh Nguyên Hãi chỉ cười nhạt:
– Đây chỉ là thừ thách, bị phế Pháp Anh cũng chỉ là chuyện bình thường. Chẳng lẽ Kiếm Giả các người tỷ thí đều phải hạ thủ lưu tình sao?
– Ngươi…
– Cổ hộ pháp, tuy rằng lão là hộ pháp Tinh Vực, nhưng cũng không thể nhúng tay vào chuyện thử thách tư cách tham gia luận đạo Cổ Thần của Tinh Hệ Pháp Thánh chúng ta. Đại trưởng lão, ngài nói có phải không?
Linh Nguyên Hải cười nói.
Thần sắc Đại trưởng lão bất động, cũng không trả lời Linh Nguyên Hải. Nhưng Linh Nguyên Hải cũng không thêm quan tâm tới hai vị Đại trưởng lão của Đạo Kiếm Tinh này. Bọn họ đều là cường giả Chuẩn Thánh, y cũng không muốn trêu chọc tới, chỉ cần y còn nắm quyền thử thách tư cách này, tự nhiên có thể làm cho Đạo Kiếm Tinh mất hết mặt mũi.
– Người kế tiếp là ta!
Bất chợt, dường như đã hạ quyết tâm, Cổ Kiếm Nguyệt tiến lên một bước, lạnh giọng nói
– Cha!
Thần sắc Cổ Tinh Hà hết sức khó coi:
– Để con!
– Con im miệng, con không đủ bối phận!
Cổ Kiếm Nguyệt quở trách một câu, lại tiến lên hai bước nữa.
– Kiếm Nguyệt, ngươi…
Sắc mặt Nhị trưởng lão tỏ ra ngưng trọng. Bên cạnh Đại trưởng lão, vài tên Kiếm Giả trung niên cũng nghiến răng nghiến lợi, không lên tiếng ngăn cản.
Cổ Kiếm Nguyệt gật gật đầu:
– Nhị trưởng lão yên tâm, tư cách này. Kiếm Nguyệt vẫn phải có.
Linh Nguyên Hải tỏ ra khó hiểu:
– Không sai. Trong thử thách này; có thể mời một kẻ đồng bối ra thay thế. Bất quá, lão cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu muốn ta hạ thủ lưu tình, vậy lão cũng không cần lên nữa!
Sắc mặt cả Kiếm Nguyệt lạnh lùng như băng giá:
– Tự nhiên ngươi có thể dốc hết toàn lực, cho dù bản lãnh ta không bằng người, vậy cũng chỉ là Cổ mỗ tự chuốc lấy, chỉ có điều phải xem ngươi có được bản lãnh này không…
Linh Nguyền Hải cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng tuyết
– Cha, trên Tinh Chu vẫn còn…
– Con im miệng!
Cổ Kiếm Nguyệt đột ngột quay lại, ánh mắt nghiêm khắc:
– Ta đã dạy con thế nào? Đối xử với người phải lấy lòng thành, số đạo hữu này là Đạo Kiếm Tâm ta thành tâm mời đến tham gia luận đạo Cổ Thần, hiện tại nếu đề bọn họ đứng ra thay Đạo Kiếm Tâm ta gánh vác hậu quả nặng nề như vậy, là đạo của Kiếm Giả chúng ta sao? Cho dù Kiếm Đạo đã suy tàn, nhưng khí phách không thể mất!
– Nói rất hay!
Trên Tinh Chu, đám Tán Tu đều trầm trồ khen ngợi. Nếu như trước đây, bọn họ còn cảm thấy bất mãn vì tình huống phát sinh trước mắt của Đạo Kiếm Tinh, nhưng lúc này, trong lòng bọn họ đã đứng hẳn về phía Đạo Kiếm Tinh. Người trong Kiếm Đạo như vậy, bọn họ không thế nào không khâm phục.
– Đừng nhiều lời vô ích. Linh mỗ nhường cho lão xuất kiếm trước, để khởi nói là Linh mỗ không cho lão cơ hội!
Sắc mặt Linh Nguyên Hải hết sức âm trầm, liếc qua đám Tán Tu một vòng, mắt y lộ vẻ vô cùng nham hiểm.
Cổ Kiếm Nguyệt hít sâu một hơi, không hề do dự, sái bước tiến về phía Linh Nguyên Hải.
– Ong…
Cổ Kiếm Nguyệt vừa bước ra một bước, tiếng kiếm ngâm rất nhỏ từ sau lưng lão vang lên, đó là tiếng kêu của Liệt Kim Thần Kiếm, theo đó là một cỗ khí thế không kém gì cường giả Trường Mệnh tam trùng thiên đỉnh phong.
Nhưng khi Cổ Kiếm Nguyệt bước ra bước thứ hai cô khí thế Trường Mệnh tam trùng thiên đỉnh phong kia không ngờ tăng vọt Cùng với cỗ khí thế này là một cỗ đại thế Phong Mang có thể làm cho nát đá tan vàng, cùng lúc giáng xuống.
Tử Lôi kiếm chu trăm trượng dừng trên mặt hồ, sau đó. Tinh Chu vạn trượng chở Cổ Tinh Hà cũng từ trên Tinh Không chậm rãi đáp xuống.
– Nhị trưởng lão!
Cổ Kiếm Nguyệt vội kêu lên.
Chỉ thấy lão nhân áo đen trên Tử Lôi kiếm chu bước ra, tới trước mặt bọn Cổ Kiếm Nguyệt, chậm rãi lắc lắc đầu.
– Sao hả, Nhị trưởng lão chọn không được ư?
Linh Nguyền Hải cười nói:
– Nếu không chọn được. Linh mỗ cũng không miễn cưỡng. Vừa khéo lúc này còn có chuyện chưa xử lý xong trên tộc tinh, chấm dứt sớm càng tốt, Linh mỗ cũng có thể trở về phục mệnh sớm một chút.
Trên Tinh Chu, sắc mặt Cổ Tinh Hà trở nên hết sức khó coi. Vừa thấy Linh Nguyên Hải. y đã biết có chuyện không ổn. Theo khí tức mạnh mẽ trên người Linh Nguyên Hải toát ra, tối thiểu y cũng đạt tới tu vi Trường Mệnh lục trùng thiên.
Mà lần này y đi Vực Ngoại mời tán tu, đừng nói là Đạo giả Trường Mệnh lục trùng thiên, dù là Đạo giả Trường Mệnh ngũ trùng thiên cũng chỉ được có năm người.
Nghĩ tới đây. Cổ Tinh Hà không khỏi nhìn về phía Lục Thanh.
Lục Thanh không theo đám Tán Tu lên trước, cho nên lúc này, hắn bị mọi người che lấp ở phía sau. Dù là như vậy, đám chân nhân vẫn đứng cách xa Lục Thanh một khoảng, hiển nhiên không muốn trêu chọc tới hắn.
Nhưng chuyện này, bọn Cổ Kiếm Nguyệt trên quảng trường tự nhiên không thể thấy. Bất quá bằng vào cảm ứng khí tức của đám người mới tới, thần sắc bọn họ đều tỏ ra hết sức khó coi.
Kẻ có tu vi cao nhất chỉ là Trường Mệnh lục trùng thiên đỉnh phong, làm sao có thể so sánh cùng Linh Nguyên Hải…
Ðối với quy củ tham gia luận đạo Cổ Thần, bọn Tán Tu tự nhiên cũng biết, ngoại trừ Chuẩn Thánh Trường Mệnh thất trùng thiên trở lên có thể tự động đủ tư cách. Dưới đó, phải theo một Tinh Hệ trong Tinh Vực Cổ Thần để tiến vào mà thử thách trong đó ra sao, tự nhiên là ai ai cũng biết.
Lúc này nhìn thấy Linh Nguyên Hải mấy vị chân nhân có tu vi cao nhất sắc mặt đều tỏ ra hết sức khó coi. Trường Mệnh lục trùng thiên dường như đã đạt tới đỉnh phong, cho dù chỉ cách cảnh giới Chuẩn Thánh thất trùng thiên có một bước, nhưng đối với nhưng người thuộc Tán Tu ở đây cũng cảm thấy bó tay với sự chênh lệch tu vi như vậy.
Dường như nhận ra thái độ lo lắng của mọi người. Linh Nguyên Hải cao giọng cười to:
– Sao hả, ngay cả can đảm ra tay mà các vị cũng không có, vậy đi tham dự luận đạo Cổ Thần có ích gì? Chỉ bằng mau mau trở về cho xong, tránh ở lại đây…!
Nói tới đây. Linh Nguyên Hải đột ngột ngừng lai.
– Tránh cái gì vậy?
Trên Tinh Chu một lão đạo trầm giọng hỏi:
Linh Nguyên Hải cố gắng nén cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén:
– Tránh cho bêu xấu tại nơi này!
– Càn rỡ!
Lão đạo lộ vẻ vô cùng giận dữ, quát lớn:
– Chẳng qua ngươi đạt tới tu vi Trường Mệnh lục trùng thiên mà thôi cũng dám ngông cuồng tại nơi này. Hôm nay lão phu sẽ lãnh giáo tuyệt học Đạo Pháp của Bích Thủy Pháp Thánh nhất mạch một phen!
– Lão sẽ được như mong muốn!
Linh Nguyên Hải cười lạnh, bước ra một bước, dưới chân y như có ngàn vạn dòng nước đang chuyển động, nháy mắt đã xuất hiện ngoài trăm trượng.
– Lý đạo hữu!
Cổ Tinh Hà gọi to.
– Cổ đạo hữu không cần lo lắng, lão phu biết lượng sức mình!
Lão đạo nhìn Cổ Tinh Hà gật gật đầu, sau đó bước ra khởi Tinh Chu. Dưới chân lão đột ngột hiện ra hai đóa hỏa liên màu đỏ sẫm, đỡ thân hình lão đạo chậm rãi hạ xuống.
Bọn Cổ Kiếm Nguyệt thấy vậy mắt sáng rực lên, ngay cả Đại trưởng lão thần sắc từ trước giờ bình thản, lúc này cũng lộ vẻ chú ý hơn.
Nhìn sang Linh Nguyên Hải, vẻ mặt y cũng hơi ngưng trọng:
– Không ngờ lão lãnh ngộ Đạo Pháp hệ Hỏa thâm sâu như vậy, lúc nãy quả thật ta đã xem thường.
Thần sắc lão đạo vẫn tỏ ra ung dung trấn định, không chút sợ hãi nhưng vẻ mặt không khỏi hơi có chút kiêu ngạo.
Thân là Tán Tu không người chỉ điểm, chỉ có thể lượm lặt sở trường của trăm nhà, lại có thể lãnh ngộ Đạo Pháp tới mức này, quả thật cũng đáng có vài phần ngạo mạn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt Linh Nguyên Hải chợt chuyển sang vẻ nhạo báng:
– Nhưng Nếu bản lãnh của lão chỉ có vậy mà thôi mời lão lên đường!
– Ầm…
Dường như có tiếng sấm nổ vang chấn động không gian, tiếng nước chảy ầm ầm vang khắp hư không, trước mặt Linh Nguyên Hải hiện ra một dòng sông xanh biếc dài mười dặm, rộng chừng trăm trượng. Một cỗ Đạo thế hùng hậu lập tức ầm ẩm đè xuống lão đạo.
– Cẩn thận!
Biến hóa xảy ra bất thình lình, đừng nói lão đạo trở tay không kịp, ngay cả bọn Cổ Tinh Hà đứng ngoài quan sát chăm chú cũng phải sững sờ, vội vàng kêu to.
Không xong!
Giờ phút này, Tâm thần lão đạo cũng đang kinh hoàng bối rối. Tốc độ thi triển Đạo Pháp của đối phương không ngờ đã đạt tới cảnh giới Tâm Tùy Ý Động, chỉ trong thoáng chốc Đạo thế hệ Thủy vô biên trấn áp, quả thật khiến cho lão đạo cảm thấy Pháp Anh trong Đan Điền vận chuyển hết sức khó khăn.
Lão đạo nghiến rằng nghiến lợi, cảm thấy nếu lúc này không trả đòn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Lão đạo quát to một tiếng, một đóa hỏa liên màu đỏ sẫm từ trong lòng bàn tay bay ra. Hỏa liên vừa xuất hiện, lập tức gây ra sóng lửa ngập trời, ngọn lửa màu đỏ sẫm nháy mắt đã biến hóa, trước tiên trở thành màu xanh nhạt, sau đó lại biến thành trắng nhạt. Không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, giống như bị đốt cháy.
– Thần khí lục phẩm!
Cổ Kiếm Nguyệt kinh hô thất thanh. Tuy rằng lão đạo này chỉ có tu vi Trường Mệnh ngũ trùng thiên, nhưng lại có được thần khí lục phẩm. Có được thần khí tương trợ, nói không chừng có thể cứu vãn được thế kém lúc này.
Hỏa liên làm dấy lên sóng lửa ngập trời, theo sự dẫn dắt của lão đạo lập tức ngược không mà lên, bay về phía dòng sông xanh biếc. }
Hiển nhiên Linh Nguyên Hải cũng không muốn để cho lão đạo được như ý, lập tức hừ lạnh một cỗ Đạo thế hệ Thủy càng mạnh mẽ hơn lần trước giáng xuống. Dòng sông xanh biếc mười dặm kia giờ phút này đột ngột tăng vọt hóa thành to trăm dặm, lấy khí thế kinh người úp xuống hỏa liên của lão đạo.
-Xèo…
Khói trắng bay lên đẩy trời nháy mắt đã bao trùm trong phạm vi mười dặm không gian. Bên trong khói trắng chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân hình lão đạo lập tức từ giữa bay ra, dừng lại trước mặt bọn Cổ Kiếm Nguyệt. Đạo bào màu đỏ trên người vốn chỉnh tề, lúc này đã trở nên nhàu nát, sắc mặt lão đạo tái nhợt, phun ra một ngụm nghịch huyết màu xanh.
Nhưng nghiêm trọng hơn ngụm nghịch huyết màu xanh này, chính là ánh mắt ngày dại thẫn thờ của lão đạo.
Cổ Kiếm Nguyệt biến sắc quát lớn:
– Linh Nguyên Hải, ngươi quả thật khinh người quá đáng! Vị đạo hữu này vốn không thù không oán cùng ngươi, không ngờ ngươi lại phế đi Pháp Anh, lấy hết tu vi của người ta!
Cái gì?!
Trong nháy mắt, trên Tinh Chu, ánh mắt nhiều vị chân nhân đều trở nên lạnh lẽo. Giờ phút này mọi người đã hiểu, tên Linh Nguyên Hải này ắt có hiềm khích với Đạo Kiếm Tinh, cho nên mới gây sự với nhưng người ghé Đạo Kiếm Tinh như bọn họ.
Đối với thái độ cảm thù của nhiều vị chân nhân trên Tinh Chu. Linh Nguyên Hải vẫn không hề tỏ ra sợ hãi
Cũng phải nói rằng luận đạo Cổ Thần, số Tán Tu này trừ phi là Chuẩn Thánh Trường Mệnh thất trùng thiên trở lên, nếu không cũng chỉ là khán giả mà thôi. Chân chính đến tham dư cuộc thi của ba ngàn Tiểu Đao vẫn là các đai Tinh Hệ.
Cho nên Linh Nguyên Hải không thêm quan tâm tới số Tán Tu này. Chỉ cần số Tán Tu này phân tán, dù là một mình Linh Nguyên Hải, y vẫn thừa sức giết sạch bọn họ.
Đối với sự chất vấn của Cổ Kiếm Nguyệt. Linh Nguyên Hãi chỉ cười nhạt:
– Đây chỉ là thừ thách, bị phế Pháp Anh cũng chỉ là chuyện bình thường. Chẳng lẽ Kiếm Giả các người tỷ thí đều phải hạ thủ lưu tình sao?
– Ngươi…
– Cổ hộ pháp, tuy rằng lão là hộ pháp Tinh Vực, nhưng cũng không thể nhúng tay vào chuyện thử thách tư cách tham gia luận đạo Cổ Thần của Tinh Hệ Pháp Thánh chúng ta. Đại trưởng lão, ngài nói có phải không?
Linh Nguyên Hải cười nói.
Thần sắc Đại trưởng lão bất động, cũng không trả lời Linh Nguyên Hải. Nhưng Linh Nguyên Hải cũng không thêm quan tâm tới hai vị Đại trưởng lão của Đạo Kiếm Tinh này. Bọn họ đều là cường giả Chuẩn Thánh, y cũng không muốn trêu chọc tới, chỉ cần y còn nắm quyền thử thách tư cách này, tự nhiên có thể làm cho Đạo Kiếm Tinh mất hết mặt mũi.
– Người kế tiếp là ta!
Bất chợt, dường như đã hạ quyết tâm, Cổ Kiếm Nguyệt tiến lên một bước, lạnh giọng nói
– Cha!
Thần sắc Cổ Tinh Hà hết sức khó coi:
– Để con!
– Con im miệng, con không đủ bối phận!
Cổ Kiếm Nguyệt quở trách một câu, lại tiến lên hai bước nữa.
– Kiếm Nguyệt, ngươi…
Sắc mặt Nhị trưởng lão tỏ ra ngưng trọng. Bên cạnh Đại trưởng lão, vài tên Kiếm Giả trung niên cũng nghiến răng nghiến lợi, không lên tiếng ngăn cản.
Cổ Kiếm Nguyệt gật gật đầu:
– Nhị trưởng lão yên tâm, tư cách này. Kiếm Nguyệt vẫn phải có.
Linh Nguyên Hải tỏ ra khó hiểu:
– Không sai. Trong thử thách này; có thể mời một kẻ đồng bối ra thay thế. Bất quá, lão cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu muốn ta hạ thủ lưu tình, vậy lão cũng không cần lên nữa!
Sắc mặt cả Kiếm Nguyệt lạnh lùng như băng giá:
– Tự nhiên ngươi có thể dốc hết toàn lực, cho dù bản lãnh ta không bằng người, vậy cũng chỉ là Cổ mỗ tự chuốc lấy, chỉ có điều phải xem ngươi có được bản lãnh này không…
Linh Nguyền Hải cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng tuyết
– Cha, trên Tinh Chu vẫn còn…
– Con im miệng!
Cổ Kiếm Nguyệt đột ngột quay lại, ánh mắt nghiêm khắc:
– Ta đã dạy con thế nào? Đối xử với người phải lấy lòng thành, số đạo hữu này là Đạo Kiếm Tâm ta thành tâm mời đến tham gia luận đạo Cổ Thần, hiện tại nếu đề bọn họ đứng ra thay Đạo Kiếm Tâm ta gánh vác hậu quả nặng nề như vậy, là đạo của Kiếm Giả chúng ta sao? Cho dù Kiếm Đạo đã suy tàn, nhưng khí phách không thể mất!
– Nói rất hay!
Trên Tinh Chu, đám Tán Tu đều trầm trồ khen ngợi. Nếu như trước đây, bọn họ còn cảm thấy bất mãn vì tình huống phát sinh trước mắt của Đạo Kiếm Tinh, nhưng lúc này, trong lòng bọn họ đã đứng hẳn về phía Đạo Kiếm Tinh. Người trong Kiếm Đạo như vậy, bọn họ không thế nào không khâm phục.
– Đừng nhiều lời vô ích. Linh mỗ nhường cho lão xuất kiếm trước, để khởi nói là Linh mỗ không cho lão cơ hội!
Sắc mặt Linh Nguyên Hải hết sức âm trầm, liếc qua đám Tán Tu một vòng, mắt y lộ vẻ vô cùng nham hiểm.
Cổ Kiếm Nguyệt hít sâu một hơi, không hề do dự, sái bước tiến về phía Linh Nguyên Hải.
– Ong…
Cổ Kiếm Nguyệt vừa bước ra một bước, tiếng kiếm ngâm rất nhỏ từ sau lưng lão vang lên, đó là tiếng kêu của Liệt Kim Thần Kiếm, theo đó là một cỗ khí thế không kém gì cường giả Trường Mệnh tam trùng thiên đỉnh phong.
Nhưng khi Cổ Kiếm Nguyệt bước ra bước thứ hai cô khí thế Trường Mệnh tam trùng thiên đỉnh phong kia không ngờ tăng vọt Cùng với cỗ khí thế này là một cỗ đại thế Phong Mang có thể làm cho nát đá tan vàng, cùng lúc giáng xuống.