Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLThủy nguyên kiếp!
So với hung thú tu theo Linh Đạo. Kiếm Đạo chú trọng việc đột phá cảnh giới hơn. Đa số hung thú có tâm tính chất phác, cho nên thông thường chỉ cần tích lũy căn nguyên linh lực và vận dụng lĩnh ngộ. Nhưng con người lại khác, có thất tình lục dục, cho nên khi đột phá cảnh giới. Nhân Đạo tự nhiên tạo thành trở ngại hoặc trợ lực. Nếu vượt qua được ma luyện như vậy, tự nhiên có thể làm tinh thuần tâm cảnh, tiến thêm một bước.
Nguyên khí kiếp trên không, tuy rằng Lục Thanh có thể che mắt, nhưng nếu để tự mẫu thân vượt qua, không nghi ngờ gì sẽ đạt được ích lợi nhiều hơn. Chỉ là nguyên khí kiếp. Lục Thanh hoàn toàn có thể khổng chế trong tay
Lĩnh Vực tuy rằng Thủy nguyên kiếp tới sớm vì tâm cảnh, đột ngột biến hóa, nhưng Nhan Như Ngọc vẫn không lộ ra vẻ gì là khiếp sợ. Một cổ ý chí Kiếm Đạo kiên cường bùng lên. ý chí Kiếm Đạo vô hình khuấy động không trung, vườn mai vốn yên tĩnh, dần dần nổi lên gió lớn.
Lục Thanh cau mày, phóng xuất thần niệm, thần kiếm hệ Thủy cấp Thanh Phàm hạ phẩm của Nhan Như Ngọc lập tức từ xa bay tới. Thật ra thanh thần kiếm hệ Thủy cấp Thanh Phàm hạ phẩm này* cũng không phải là sở hữu của Lục gia hắn. Trong lòng Lục Thanh, pháp tắc Phong Lôi lưu chuyển, một chút hình ảnh rõ ràng lập tức hiện ra.
Thì ra là như vậy. ..
Lục Thanh thoáng động trong lòng, hình ảnh kia lập tức tan đi. Lục Thanh biết rõ, thanh thần kiếm hệ Thủy này là Phiêu Miểu phong tặng cho. Đây là sau khi Lục Thanh đạt tới cấp Kiếm Tôn, lãnh ngộ thế thiên địa, pháp tắc Phong Lôi mơ hồ sinh ra một cỗ thần thông, có thể xem biết được chuyện tình muốn biết trong một quãng thời gian. Chỉ có điều chuyện này liên quan tới người có tu vi không cao lắm mới có thể được, cao hơn cảnh giới Kiếm Nguyên, vậy không thể thấy.
Thần kiếm vào tay, Nhan Như Ngọc gật gật đầu. Lục Thanh lập tức lui ra phía sau hai mươi trượng, lồng nguyên khí giáng xuống lập tức bao phủ Nhan Như Ngọc vào trong.
Vù. ..
Trong nháy mắt, một con rắn khổng lồ màu xanh biển dài chừng mười trượng từ trong Thủy nguyên kiếp xông ra. Rắn khổng lồ này hoàn toàn do linh khí hệ Thủy và nguyên khí
thiên địa ngưng kết lại mà thành, vô cùng linh động, thậm chí còn có lưỡi thò ra thụt vào. Thân rắn khổng lồ phá vỡ không gian, phun ra hai luồng sóng khí, xông tới định nuốt lấy Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc khẽ quát một tiếng, thần kiếm chấn một cái, lập tức kiếm khí hệ Thủy dài mười trượng từ trên thân kiếm xuất ra. Kiếm khí hệ Thủy này mơ hổ lưu chuyển sinh ra một cỗ ý cảnh cuồn cuộn không ngừng.
Phiêu Miểu phong tặng thanh thần kiếm này tuy rằng chỉ là thần kiếm cấp Thanh Phàm hạ phẩm, nhưng bất kể tăng cường cho kiếm khí hay đối với lãnh ngộ cảnh giới, đều vượt qua rất nhiều thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm. Đặc biệt kiếm khí lưu chuyển có ẩn chứa huyền ảo của Kiếm Ý hệ Thủy bên trong, tự nhiên có thể giúp cho việc lãnh ngộ cảnh giới kiếm pháp.
Không chút trở ngại, kiếm khí hệ Thủy sau khi được thần kiếm ngưng luyện, lập tức cắt con rắn linh khí kia làm hai. Thủy nguyên kiếp gần như theo sát tới, một thanh linh kiếm khổng lồ vắt ngang mười trượng, tuy chỉ là linh kiếm, nhưng hơi nước lưu chuyển khắp thân, kéo dài không dứt, một cỗ ý cảnh nước chảy đá mòn lập tức đè lên người Nhan Như Ngọc.
Giờ phút này, hai mắt Nhan Như Ngọc ngưng tụ, ánh mắt nhìn chăm chú thanh linh kiếm kia, trong lòng chợt có cảm giác bừng ngộ. Đồng thời thần kiếm dưới ánh mắt của bà, lập tức run rẩy kêu lên.
Lục Viễn kinh hô thất thanh, đồng thời nhìn sang Tử Yên, trong mắt hai người đồng thời lô vẻ kinh ngạc.
– Kiếm Ý hệ Thủy!
Nhan Như Ngọc lại đâm ra một kiếm, kiếm này đã có biến hóa mới so với kiếm trước. Lần này kiếm khí hệ Thủy toát ra ánh sáng xanh biếc, linh khí hệ Thủy trong không trung hội tụ. Chỉ trong thoáng chốc, một thanh thần kiếm hệ Thủy dài mười trượng lập tức hình thành trong tay Nhan Như Ngọc, lăng không điểm lên không trung.
Trong nháy mắt, một nhất chém do thần kiếm vạch ra giữa không trung kéo dài ra, mũi kiếm giao nhau trong lồng nguyên khí, đốm lửa bay tung tóe, kế đó là một tiếng kiếm va chạm nổ vang.
Nhan Như Ngọc lui về phía sau ba bước liên tiếp, sắc mặt bà trở nên tái nhợt, mà linh kiếm hệ Thủy của Thủy nguyên kiếp cũng tiêu tan mất.
Tâm ma luyện cảnh!
Kế đó là lần khảo nghiệm cuối cùng của nguyên khí kiếp, cũng là hung hiểm nhất.
Giờ phút này chẳng những bọn Lục Khung lộ vẻ lo lắng kinh sợ, ngay cả Lục Thanh cũng cau mày.
Thời gian tàn nửa nén nhang qua đi. Nhan Như Ngọc vốn ngồi xếp bằng dưới đất chợt toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, kiếm trong tay không nâng lên nổi, rơi xuống đất.
– Không xong!
Mọi người giật mình kinh hãi lúc này Lục Thanh cũng không dám do dự nữa. Thức Kiếm màu trắng sáng dài một tắc từ Mi Tâm bắn nhanh ra, nháy mắt đã xuyên qua lồng nguyên khí, nhập vào trong Mi Tâm Nhan Như Ngọc.
– Ẩm. ..
Trong phút chốc. Thủy nguyên kiếp vốn đang binh lặng bất chợt nổi cơn giận dữ, kiếp vân quay cuồng như sóng to gió lớn. Thủy nguyên kiếp vốn chỉ to chừng vài chục trượng, lúc này đột ngột bành trướng, nháy mắt đã bao phủ phạm vi mười dặm không gian. Một cái lồng nguyên khí rộng chừng một dặm nhắm Lục Thanh chụp xuống. Lần này e rằng bọn Lục Khung cũng bị bao phủ vào trong.
Lục Thanh hừ lạnh, một đạo kiếm quang Phong Lôi ngưng kết trước mặt, một đường màu trắng nhỏ như sợi chỉ lan tràn tới Thủy nguyên kiếp. Đồng thời một vầng sáng màu tím trắng bao phủ lấy toàn Lục gia trang.
Trong nháy mắt. Thủy nguyên kiếp rộng mười dặm kia lập tức bị xé thành hai nửa, sau đó bị đường chỉ màu trắng kia nuốt chửng.
– Ầm. ..
Thiên Lôi nổ vang trên chín tầng mây, tuy nhiên chỉ sau vài lần hô hấp đã trở lại yên tĩnh.
Lúc này lồng nguyên khí bao quanh Nhan Như Ngọc đã vỡ nát trong nháy mắt, sắc mặt bà cũng khôi phục lại bình thường.
Lục Thanh không lập tức thu hồi huyết khí, sau khi tâm ma luyện cảnh bị Lục Thanh đánh nát, biến thành mây mù hồn phách màu vàng, lúc này chỉ chờ Nhan Như Ngọc chậm rãi hấp thu, sẽ làm hồn phách lớn mạnh, tăng cường hồn thức.
Nhan Như Ngọc chậm rãi mở mắt ra, không gian trước mắt bà lúc này như đối mới, trở nên rõ ràng hơn. Nhan Như Ngọc vận chuyển kiếm nguyên ngay sau đó, bà chậm rãi bay thẳng đứng người lên không.
– Cấp Kiếm Chủ! Có thể đứng giữa không trung!
– Chúc mừng Thái phu nhân!
Thấy vậy, bọn Lục Khung đều thi lễ chúc mừng.
Nhan Như Ngọc từ trên không hạ xuống, gương mặt lộ vẻ mê hoặc, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn sau tâm ma luyện cảnh khi nãy.
– Mẫu thân, lúc này phải củng cố cảnh giới tu vi trước mắt cho thật tốt. Lục Thanh đỡ lấy Nhan Như Ngọc, khẽ nói Nhan Như Ngọc gật gật đầu, lập tức nhìn về phía bọn Lục Khung:
Hai vị trưởng lão không cần khách sáo. A. Viễn nhi. Yên nhi, các con về từ bao giờ vậy, còn có hai đứa nhò. ..
– Nãi nãi!
Nghe Nhan Như Ngọc nhắc tới mình, hai đứa trẻ vốn nấp sau lưng Lục Viễn lập tức chạy tới, một tả một hữu ôm lấy chân Nhan Như Ngọc.
– Có nhớ nãi nãi không?
– Nhớ, ngày nào cũng nhớ. Trên núi chơi không vui, phụ thân còn ép chúng con luyện kiếm, thật là chán. ..
Hai đứa trẻ trợn to đôi mắt, kể khổ liên tiếp.
– Thủy nhi! Hỏa nhi! Không được vô lễ! Lục Khung trầm giọng quát.
– Gia gia. ..
Hai đứa trẻ nghe vậy lập tức chui ra trốn sau lưng Nhan Như Ngọc.
Lúc nãy Lục Thanh đã gặp hai đứa nhỏ ở vườn mai nhưng không quan sát kỹ, lúc này nhìn lại, lập tức hắn phát hiện ra có điểm khác thường.
– Lại đây. ..
Lục Thanh vẫy vậy tay với hai đứa nhỏ.
Hai đứa không sợ người lạ, lập tức chạy tới trước mặt Lục Thanh. Sau khi hiểu được bước đầu của Đạo, trên người Lục Thanh tự nhiên toát ra một làn hơi ấm áp, khiến cho hai đứa nhỏ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Lục Thanh giơ tay xoa đầu hai đứa nhỏ, lập tức trên người môi đứa toát ra linh quang một màu xanh và đỏ. Biến hóa thình lình xảy ra khiến phu phụ Lục Viễn kinh hãi trong lòng, thần sắc trở nên căng thẳng.
Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt. Lục Thanh không khỏi nhớ tới lúc trước đứa bé ở Ngũ Lý đình bị coi là yêu ma còn nhỏ, thật ra nó có thể chất Hàn Băng.
– Đúng rồi. ..
Lục Thanh thoáng động trong lòng, mở Chân Long Nhãn ra, thần quang màu tím trắng lưu chuyển trong mắt, chiếu vào người hai đứa nhỏ.
Chỉ trong thoáng chốc, từ trên người hai đứa nhỏ bùng lên hai cỗ Kiếm Ý mạnh mẽ. Hai cỗ Kiếm Ý này chỉ chợt lóe lên rối biến mất hai đứa nhỏ bị giam trong Không Gian cầm cố của Lục Thanh. Nhưng chuyện này bọn Lục Khung không phát hiện, tuy nhiên rốt cục Lục Thanh cũng đã xác thực được phỏng đoán của mình.
Huyết mạch! Huyết mạch này là truyền thừa từ nhà nào, từ Lục gia hắn hay từ gia tộc khác?
Hai đứa nhỏ kia tỏ mò nhìn linh quang trên thân mình toát ra, linh quang này không hề làm thương tổn thân thể chúng, ngược lại sờ vào cảm thấy mềm mại. Linh quang màu đỏ có cảm giác ấm áp, mà linh quang màu xanh mắt mẻ như nước.
Lục Thanh hít sâu một hơi, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt nói:
– Các ngươi có muốn bái ta làm sư phụ hay không?
Lúc trước lở mất cơ hội, hiện tại mọi chuyện đã ổn định. Lục Thanh sẽ không chắp tay nhường hai đứa nhỏ thiên tài này lại cho người khác.
Lúc này, phu phụ Lục Viễn không thể nào tin được vào tai mình. Bọn họ thừa biết Kiếm Giả, đặc biệt là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, tuyệt đối không dễ dàng thu đồ đệ. Kiếm Đạo nhận đồ đệ không nhìn theo mặt, mà là tư chất và ngộ tính. Tựa như vài Đại sư đời thứ mười sáu, ngoại trừ Lạc Tâm Vũ ra, nhưng Đại sư khác đều không thu đồ đệ.
Hiện tại Lục Thanh là Tông sư Kiếm Phách, dù bọn họ có cùng chung huyết mạch, như phu phụ Lục Viền cũng chưa từng dám nghĩ tới chuyện này. Tử đồ đệ thứ nhất của Lục Thanh là Hoàng Linh Nhi có thể thấy được, hiện tại nàng đã là một thân tu vi cắp Kiếm Chủ, có thể nói là đệ nhất nhân trong số đệ tử đời thứ mười bảy. !
– Bái sư. ., bái sư có cần luyện kiếm không? Hai đứa nhỏ mở to mắt.
– Hỏa nhi Thủy nhi còn không quỳ xuống cho mau!
Lúc này Tử Yên không thể nhịn được nữa, chạy tới ấn hai đứa nhỏ quỳ xuống:
– Mau dập đầu!
Lục Thanh ngắm Tử Yến trước mặt mình. Tuy rằng lúc trước chỉ gặp qua một lần, nhưng hắn vẫn còn nhớ, tính tình nàng hiện tại chẳng khác trước kia mảy may nào.
Dường như nhận ra ánh mắt của Lục Thanh. Tử Yên đỏ bừng mặt, nhưng động tác không ngừng lại. ấn hai đứa nhỏ quỳ xuống.
Thủy nguyên kiếp!
So với hung thú tu theo Linh Đạo. Kiếm Đạo chú trọng việc đột phá cảnh giới hơn. Đa số hung thú có tâm tính chất phác, cho nên thông thường chỉ cần tích lũy căn nguyên linh lực và vận dụng lĩnh ngộ. Nhưng con người lại khác, có thất tình lục dục, cho nên khi đột phá cảnh giới. Nhân Đạo tự nhiên tạo thành trở ngại hoặc trợ lực. Nếu vượt qua được ma luyện như vậy, tự nhiên có thể làm tinh thuần tâm cảnh, tiến thêm một bước.
Nguyên khí kiếp trên không, tuy rằng Lục Thanh có thể che mắt, nhưng nếu để tự mẫu thân vượt qua, không nghi ngờ gì sẽ đạt được ích lợi nhiều hơn. Chỉ là nguyên khí kiếp. Lục Thanh hoàn toàn có thể khổng chế trong tay
Lĩnh Vực tuy rằng Thủy nguyên kiếp tới sớm vì tâm cảnh, đột ngột biến hóa, nhưng Nhan Như Ngọc vẫn không lộ ra vẻ gì là khiếp sợ. Một cổ ý chí Kiếm Đạo kiên cường bùng lên. ý chí Kiếm Đạo vô hình khuấy động không trung, vườn mai vốn yên tĩnh, dần dần nổi lên gió lớn.
Lục Thanh cau mày, phóng xuất thần niệm, thần kiếm hệ Thủy cấp Thanh Phàm hạ phẩm của Nhan Như Ngọc lập tức từ xa bay tới. Thật ra thanh thần kiếm hệ Thủy cấp Thanh Phàm hạ phẩm này* cũng không phải là sở hữu của Lục gia hắn. Trong lòng Lục Thanh, pháp tắc Phong Lôi lưu chuyển, một chút hình ảnh rõ ràng lập tức hiện ra.
Thì ra là như vậy. ..
Lục Thanh thoáng động trong lòng, hình ảnh kia lập tức tan đi. Lục Thanh biết rõ, thanh thần kiếm hệ Thủy này là Phiêu Miểu phong tặng cho. Đây là sau khi Lục Thanh đạt tới cấp Kiếm Tôn, lãnh ngộ thế thiên địa, pháp tắc Phong Lôi mơ hồ sinh ra một cỗ thần thông, có thể xem biết được chuyện tình muốn biết trong một quãng thời gian. Chỉ có điều chuyện này liên quan tới người có tu vi không cao lắm mới có thể được, cao hơn cảnh giới Kiếm Nguyên, vậy không thể thấy.
Thần kiếm vào tay, Nhan Như Ngọc gật gật đầu. Lục Thanh lập tức lui ra phía sau hai mươi trượng, lồng nguyên khí giáng xuống lập tức bao phủ Nhan Như Ngọc vào trong.
Vù. ..
Trong nháy mắt, một con rắn khổng lồ màu xanh biển dài chừng mười trượng từ trong Thủy nguyên kiếp xông ra. Rắn khổng lồ này hoàn toàn do linh khí hệ Thủy và nguyên khí
thiên địa ngưng kết lại mà thành, vô cùng linh động, thậm chí còn có lưỡi thò ra thụt vào. Thân rắn khổng lồ phá vỡ không gian, phun ra hai luồng sóng khí, xông tới định nuốt lấy Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc khẽ quát một tiếng, thần kiếm chấn một cái, lập tức kiếm khí hệ Thủy dài mười trượng từ trên thân kiếm xuất ra. Kiếm khí hệ Thủy này mơ hổ lưu chuyển sinh ra một cỗ ý cảnh cuồn cuộn không ngừng.
Phiêu Miểu phong tặng thanh thần kiếm này tuy rằng chỉ là thần kiếm cấp Thanh Phàm hạ phẩm, nhưng bất kể tăng cường cho kiếm khí hay đối với lãnh ngộ cảnh giới, đều vượt qua rất nhiều thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm. Đặc biệt kiếm khí lưu chuyển có ẩn chứa huyền ảo của Kiếm Ý hệ Thủy bên trong, tự nhiên có thể giúp cho việc lãnh ngộ cảnh giới kiếm pháp.
Không chút trở ngại, kiếm khí hệ Thủy sau khi được thần kiếm ngưng luyện, lập tức cắt con rắn linh khí kia làm hai. Thủy nguyên kiếp gần như theo sát tới, một thanh linh kiếm khổng lồ vắt ngang mười trượng, tuy chỉ là linh kiếm, nhưng hơi nước lưu chuyển khắp thân, kéo dài không dứt, một cỗ ý cảnh nước chảy đá mòn lập tức đè lên người Nhan Như Ngọc.
Giờ phút này, hai mắt Nhan Như Ngọc ngưng tụ, ánh mắt nhìn chăm chú thanh linh kiếm kia, trong lòng chợt có cảm giác bừng ngộ. Đồng thời thần kiếm dưới ánh mắt của bà, lập tức run rẩy kêu lên.
Lục Viễn kinh hô thất thanh, đồng thời nhìn sang Tử Yên, trong mắt hai người đồng thời lô vẻ kinh ngạc.
– Kiếm Ý hệ Thủy!
Nhan Như Ngọc lại đâm ra một kiếm, kiếm này đã có biến hóa mới so với kiếm trước. Lần này kiếm khí hệ Thủy toát ra ánh sáng xanh biếc, linh khí hệ Thủy trong không trung hội tụ. Chỉ trong thoáng chốc, một thanh thần kiếm hệ Thủy dài mười trượng lập tức hình thành trong tay Nhan Như Ngọc, lăng không điểm lên không trung.
Trong nháy mắt, một nhất chém do thần kiếm vạch ra giữa không trung kéo dài ra, mũi kiếm giao nhau trong lồng nguyên khí, đốm lửa bay tung tóe, kế đó là một tiếng kiếm va chạm nổ vang.
Nhan Như Ngọc lui về phía sau ba bước liên tiếp, sắc mặt bà trở nên tái nhợt, mà linh kiếm hệ Thủy của Thủy nguyên kiếp cũng tiêu tan mất.
Tâm ma luyện cảnh!
Kế đó là lần khảo nghiệm cuối cùng của nguyên khí kiếp, cũng là hung hiểm nhất.
Giờ phút này chẳng những bọn Lục Khung lộ vẻ lo lắng kinh sợ, ngay cả Lục Thanh cũng cau mày.
Thời gian tàn nửa nén nhang qua đi. Nhan Như Ngọc vốn ngồi xếp bằng dưới đất chợt toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, kiếm trong tay không nâng lên nổi, rơi xuống đất.
– Không xong!
Mọi người giật mình kinh hãi lúc này Lục Thanh cũng không dám do dự nữa. Thức Kiếm màu trắng sáng dài một tắc từ Mi Tâm bắn nhanh ra, nháy mắt đã xuyên qua lồng nguyên khí, nhập vào trong Mi Tâm Nhan Như Ngọc.
– Ẩm. ..
Trong phút chốc. Thủy nguyên kiếp vốn đang binh lặng bất chợt nổi cơn giận dữ, kiếp vân quay cuồng như sóng to gió lớn. Thủy nguyên kiếp vốn chỉ to chừng vài chục trượng, lúc này đột ngột bành trướng, nháy mắt đã bao phủ phạm vi mười dặm không gian. Một cái lồng nguyên khí rộng chừng một dặm nhắm Lục Thanh chụp xuống. Lần này e rằng bọn Lục Khung cũng bị bao phủ vào trong.
Lục Thanh hừ lạnh, một đạo kiếm quang Phong Lôi ngưng kết trước mặt, một đường màu trắng nhỏ như sợi chỉ lan tràn tới Thủy nguyên kiếp. Đồng thời một vầng sáng màu tím trắng bao phủ lấy toàn Lục gia trang.
Trong nháy mắt. Thủy nguyên kiếp rộng mười dặm kia lập tức bị xé thành hai nửa, sau đó bị đường chỉ màu trắng kia nuốt chửng.
– Ầm. ..
Thiên Lôi nổ vang trên chín tầng mây, tuy nhiên chỉ sau vài lần hô hấp đã trở lại yên tĩnh.
Lúc này lồng nguyên khí bao quanh Nhan Như Ngọc đã vỡ nát trong nháy mắt, sắc mặt bà cũng khôi phục lại bình thường.
Lục Thanh không lập tức thu hồi huyết khí, sau khi tâm ma luyện cảnh bị Lục Thanh đánh nát, biến thành mây mù hồn phách màu vàng, lúc này chỉ chờ Nhan Như Ngọc chậm rãi hấp thu, sẽ làm hồn phách lớn mạnh, tăng cường hồn thức.
Nhan Như Ngọc chậm rãi mở mắt ra, không gian trước mắt bà lúc này như đối mới, trở nên rõ ràng hơn. Nhan Như Ngọc vận chuyển kiếm nguyên ngay sau đó, bà chậm rãi bay thẳng đứng người lên không.
– Cấp Kiếm Chủ! Có thể đứng giữa không trung!
– Chúc mừng Thái phu nhân!
Thấy vậy, bọn Lục Khung đều thi lễ chúc mừng.
Nhan Như Ngọc từ trên không hạ xuống, gương mặt lộ vẻ mê hoặc, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn sau tâm ma luyện cảnh khi nãy.
– Mẫu thân, lúc này phải củng cố cảnh giới tu vi trước mắt cho thật tốt. Lục Thanh đỡ lấy Nhan Như Ngọc, khẽ nói Nhan Như Ngọc gật gật đầu, lập tức nhìn về phía bọn Lục Khung:
Hai vị trưởng lão không cần khách sáo. A. Viễn nhi. Yên nhi, các con về từ bao giờ vậy, còn có hai đứa nhò. ..
– Nãi nãi!
Nghe Nhan Như Ngọc nhắc tới mình, hai đứa trẻ vốn nấp sau lưng Lục Viễn lập tức chạy tới, một tả một hữu ôm lấy chân Nhan Như Ngọc.
– Có nhớ nãi nãi không?
– Nhớ, ngày nào cũng nhớ. Trên núi chơi không vui, phụ thân còn ép chúng con luyện kiếm, thật là chán. ..
Hai đứa trẻ trợn to đôi mắt, kể khổ liên tiếp.
– Thủy nhi! Hỏa nhi! Không được vô lễ! Lục Khung trầm giọng quát.
– Gia gia. ..
Hai đứa trẻ nghe vậy lập tức chui ra trốn sau lưng Nhan Như Ngọc.
Lúc nãy Lục Thanh đã gặp hai đứa nhỏ ở vườn mai nhưng không quan sát kỹ, lúc này nhìn lại, lập tức hắn phát hiện ra có điểm khác thường.
– Lại đây. ..
Lục Thanh vẫy vậy tay với hai đứa nhỏ.
Hai đứa không sợ người lạ, lập tức chạy tới trước mặt Lục Thanh. Sau khi hiểu được bước đầu của Đạo, trên người Lục Thanh tự nhiên toát ra một làn hơi ấm áp, khiến cho hai đứa nhỏ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Lục Thanh giơ tay xoa đầu hai đứa nhỏ, lập tức trên người môi đứa toát ra linh quang một màu xanh và đỏ. Biến hóa thình lình xảy ra khiến phu phụ Lục Viễn kinh hãi trong lòng, thần sắc trở nên căng thẳng.
Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt. Lục Thanh không khỏi nhớ tới lúc trước đứa bé ở Ngũ Lý đình bị coi là yêu ma còn nhỏ, thật ra nó có thể chất Hàn Băng.
– Đúng rồi. ..
Lục Thanh thoáng động trong lòng, mở Chân Long Nhãn ra, thần quang màu tím trắng lưu chuyển trong mắt, chiếu vào người hai đứa nhỏ.
Chỉ trong thoáng chốc, từ trên người hai đứa nhỏ bùng lên hai cỗ Kiếm Ý mạnh mẽ. Hai cỗ Kiếm Ý này chỉ chợt lóe lên rối biến mất hai đứa nhỏ bị giam trong Không Gian cầm cố của Lục Thanh. Nhưng chuyện này bọn Lục Khung không phát hiện, tuy nhiên rốt cục Lục Thanh cũng đã xác thực được phỏng đoán của mình.
Huyết mạch! Huyết mạch này là truyền thừa từ nhà nào, từ Lục gia hắn hay từ gia tộc khác?
Hai đứa nhỏ kia tỏ mò nhìn linh quang trên thân mình toát ra, linh quang này không hề làm thương tổn thân thể chúng, ngược lại sờ vào cảm thấy mềm mại. Linh quang màu đỏ có cảm giác ấm áp, mà linh quang màu xanh mắt mẻ như nước.
Lục Thanh hít sâu một hơi, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt nói:
– Các ngươi có muốn bái ta làm sư phụ hay không?
Lúc trước lở mất cơ hội, hiện tại mọi chuyện đã ổn định. Lục Thanh sẽ không chắp tay nhường hai đứa nhỏ thiên tài này lại cho người khác.
Lúc này, phu phụ Lục Viễn không thể nào tin được vào tai mình. Bọn họ thừa biết Kiếm Giả, đặc biệt là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, tuyệt đối không dễ dàng thu đồ đệ. Kiếm Đạo nhận đồ đệ không nhìn theo mặt, mà là tư chất và ngộ tính. Tựa như vài Đại sư đời thứ mười sáu, ngoại trừ Lạc Tâm Vũ ra, nhưng Đại sư khác đều không thu đồ đệ.
Hiện tại Lục Thanh là Tông sư Kiếm Phách, dù bọn họ có cùng chung huyết mạch, như phu phụ Lục Viền cũng chưa từng dám nghĩ tới chuyện này. Tử đồ đệ thứ nhất của Lục Thanh là Hoàng Linh Nhi có thể thấy được, hiện tại nàng đã là một thân tu vi cắp Kiếm Chủ, có thể nói là đệ nhất nhân trong số đệ tử đời thứ mười bảy. !
– Bái sư. ., bái sư có cần luyện kiếm không? Hai đứa nhỏ mở to mắt.
– Hỏa nhi Thủy nhi còn không quỳ xuống cho mau!
Lúc này Tử Yên không thể nhịn được nữa, chạy tới ấn hai đứa nhỏ quỳ xuống:
– Mau dập đầu!
Lục Thanh ngắm Tử Yến trước mặt mình. Tuy rằng lúc trước chỉ gặp qua một lần, nhưng hắn vẫn còn nhớ, tính tình nàng hiện tại chẳng khác trước kia mảy may nào.
Dường như nhận ra ánh mắt của Lục Thanh. Tử Yên đỏ bừng mặt, nhưng động tác không ngừng lại. ấn hai đứa nhỏ quỳ xuống.