Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 913: Một kiếm Tuế Nguyệt – Sư đồ tái kiến

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Dòng sông Thời Không màu xám bạc hoàn toàn do kiếm quang Thời Không ngưng tụ mà ra. Theo kiếm chỉ của Lục Thanh điểm ra, dòng sông Thời Không vạn trượng lập tức ngưng tụ trên kiếm chỉ của Lục Thanh, lúc này chỉ còn lại vài thước, tràn ngập một cỗ khí tức khiến cho người ta ngạt thở.

Nhìn Lục Thanh trước mặt, dường như Giới Chủ Quỷ giới thấy được một cây cổ thụ mới trưởng thành. Cây cổ thụ này không ngừng lớn lên, trải qua vô tận năm tháng, cuối cùng cao vạn trượng. Trên thân cây xanh um, một cỗ Tuế Nguyệt luân chuyển xung quanh, khí tức ăn mòn không gian xâm nhập vào lòng. Không hiểu vì đâu. Giới Chủ Quỷ giới run lên trong lòng, sinh ra cảm giác bất tường.

– Trấn!

Không hề do dự. Giới Chủ Quỷ giới quát to một tiếng. Quỷ thân kiếm trong tay chém xuống một kiếm. Kiếm quang màu vàng nhạt bùng lên, lực Thế Giới mang theo lực hồn phách hùng hậu tràn ngập kiếm quang Cửu Dương, giống như một mặt trời màu vàng chói, đè ép về phía Lục Thanh.

– Tuế Nguyệt!

Lục Thanh chậm rãi mở mắt, dường như trong mắt hắn có Thời Không thay đổi kiếm chỉ điểm ra. Dòng sông Thời Không dài vài tấc bất chợt ào rạ, cuốn lấy kiếm quang Cửu Dương vào trong nháy mắt. Giới Chủ Quỷ giới biến sắc, phun ra một ngụm nghịch huyết:

– Không có khả năng!

Dòng sông Thời Không vài tấc quan quanh kiếm quang Cửu Dương, không hề đề lại chút dẫu vết trong không trung. Sau đỏ, dòng sông Thời Không rút nhỏ còn một nửa, vẫn theo quỷ tích Thời Không, xông về phía Giới Chủ Quỷ giới.

Cho dù lực Thế Giới thì đã sao, trước mặt Kiếm Ý Tuế Nguyệt, vẫn bị cắn nuốt không còn. Một kiếm này chính là một kiếm mạnh nhất mà Lục Thanh có thể nắm giữ trước mắt.

Thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Tuế Nguyệt.

Lực luân chuyển của Tuế Nguyệt tuy rằng không thể dò xét tương lai, nhưng cũng coi như đã chạm vào cửa ngõ. Một kiếm này hiện tại là một kiếm đỉnh Phong của Lục Thanh, hướng tới chuyện tra xét tương lai.

Lúc này Giới Chủ Quỷ giới đang đối mặt với dòng sông Thời Không đang ào tới. Bên trong dòng sông Thời Không luân chuyển không ngừng, kiếm quang Thời Không màu xám bạc xuyên qua xuyên lại không ngớt, khí tức tang thương tuế nguyệt tràn ra, cắn nuốt lực Thế Giới tràn ngập hư không gần như sạch sẽ.

Giờ phút này, dường như Giới Chủ Quỷ giới thấy được bóng dáng của chính mình trong Thời Không Tuế Nguyệt. Sinh lão bệnh tử trong Tuế Nguyệt vô tận trở thành một chiếc thuyền con giữa biển, cuối cùng chìm dưới đáy của Thời Không vô tận.

– Ta là chủ nhân Quỷ giới, bất từ bất diệt!

Giới Chủ Quỷ giới gào thét, toàn bộ mặt đất Quỷ giới lập tức nổi lên tiếng gào thét điên cuồng. Vô số ác quỷ trong toàn Quỷ giới đồng thời gầm rống giận dữ. Thế giới chấn động. Lại một cỗ lực Thế Giới càng thêm mênh mông rộng lớn hơn trước từ chín tầng trời giáng xuống, rót vào trong Quỷ thần kiếm.

– Quỷ thần lệnh kiếm! Quỷ giới hộ thân!

Giới Chủ Quỷ giới quát to, lực Thế Giới kia lập tức bao phủ thân hình y vào trong. Ngay sau đó, dòng sông Thời Không đã lập tức quấn quanh thân thể y như một con Chân Long.

Sắc mặt Lục Thanh hơi tái đi, một kiếm Tuế Nguyệt này hắn cũng chỉ vừa lãnh ngộ, hôm này vận dụng lần đầu tiên, tuy rằng hùng mạnh tới mức có thể ăn mòn lực Thế Giới, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ chút nào. Không phải là tiêu hao về kiếm nguyên kiếm thức, mà là tiêu hao tâm thần. Trước mặt lực Tuế Nguyệt lưu chuyển, cho dù tâm thần hùng mạnh tới mức nào cũng không chịu nổi tiêu hao.

Lực Thế Giới cuồn cuộn không ngừng từ chín tầng trời giáng xuống. Mà dòng sông Thời Không của Lục Thanh vẫn duy trì nguyên dạng. Kiếm Ý Tuế Nguyệt luân chuyển không ngừng ăn mòn lực Thế Giới. Nhưng lúc này, sắc mặt cả hai người đều dần dần tái nhọt.

Lực Thế Giới giáng xuống dần dần yếu bớt, mà dòng sông Thời Không bao vây Giới Chủ Quỷ giới cũng chậm rãi thu nhỏ lại.

Sau vài lần hô hấp, dòng sông Thời Không và lực Thế Giới từ trên chín tầng trời giáng xuống đồng thời tiêu tan.

Lục Thanh và Giới Chủ Quỷ giới đứng giữa không trung nhìn nhau. Sau đó Lục Thanh không thêm để ý tới y, quay người vận chuyển Thời Không bộ, một dòng sông Thời Không hiện ra dưới chân. Lục Thanh lại giậm chân một cái, rất nhanh đã biến mất ở cuối dòng sông Thời Không.

Mãi đến khi khí tức của Lục Thanh hoàn toàn biến mất khôi Quỷ giới. Giới Chủ Quỷ giới mới kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở trên trắng nhọt, phun ra hai ngụm tâm huyết.

– Giỏi cho một Kiếm Đạo Thời Không! Lục Thanh, ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Giới Chủ Quỷ giới quát lên một tiếng thoa mạ, trong mắt lộ ra vẻ hung ác vô cùng. Quỷ thần kiếm vạch ra một đường giũa không trung. Ngay tức khắc, một khoảng không gian màu xanh lam hiện ra, mở ra thành một khe nứt cao chừng một trượng. Sức sống nồng đậm toát ra từ trong đó vạ chạm xung đột với tử khí của Quỷ giới, lập tức sinh ra Thiên Lôi màu tím vô tận nổ vang rền.

Giới Chủ Quỷ giới chỉ khẽ cau mày, không hề do dự bước ra một bước.

Sau khi vào trong khe nứt. Giới Chủ Quỷ giới còn quay lưng nhìn lại Quỷ giới sau lưng mình đang khép lại dần dần, sắc mặt của y hết sức khó coi. Hàn quang chớp động trong mắt y lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ở tầng một Man Hoang Kiếm Mộ.

Trở lại vùng đất này, Lục Thanh không khôi có chút bùi ngùi cảm khái. Mới đây mà đã trăm năm trôi qua, nhớ khi xưa hắn vừa tới Man Hoang Kiếm Mộ, chỉ là một tên tam kiếp Kiếm Hoàng nho nhỏ. Giờ đây đã trăm năm trôi qua, dù là gặp phải Thánh Giả Kiếm Đạo, hắn cũng dám đánh một trận. Biết bao từng trải trong đó, người ngoài không thể nào hiểu hết.

Một lần nữa đặt chân trở lại Man Hoang Kiếm Mộ này. Lục Thanh khẽ cau mày. Bởi vì lần này hắn nhìn thấy trong tầng một kiếm mộ. Thời Không bên ngoài tầng vặn vẹo không ngừng, cách ly cùng thế giới bên ngoài.

Nhưng thế giới ở đây không có gì khác với thế giới bên ngoài, cũng khác với Quỷ giới là Thế giới bên ngoài Thiên Đạo. Như vậy Man Hoang Kiếm Mộ này…

Trong lòng đầy nghi hoặc. Lục Thanh vượt qua ba tầng kiếm mộ. Mỗi lần vượt qua một tầng. Thời Không vặn vẹo cũng càng ngày càng trở nên lợi hại hơn, đến khi vượt khôi tầng ba sang tầng bốn, lúc ấy Lục Thanh cũng tiêu hao không ít tâm thần.

Tầng bốn kiếm mộ cũng không khác trước bao nhiêu, nhưng đã mất đi rất nhiều hung thú. Đám hung thú ở đây đã bị các tông Bất làm nô dịch rất nhiều, từ lúc bốn giới hợp nhất trăm năm về trước, các thế lực lớn trong Man Hoang Kiếm Mộ đã phân chia lại.

Ở nơi này cũng có người Kim Thiên tông của hắn ở lại, cũng có thiết lập kiếm trận Động Hư. Nếu không phải hắn cần đi Quỷ giới một chuyến, hắn có thế từ tông môn trực tiếp chạy tới đây.

Sau khi tiến vào tầng bốn kiếm mộ. Lục Thanh Bất đầu thử đột phá tầng năm. Bất quá sau nửa canh giờ, sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, phát hiện ra với tu vi thực lực hiện giờ của hắn, vẫn còn kém một chút. Thời Không ngăn chặn tầng năm, lực vặn vẹo của nó hết sức hùng mạnh, đủ làm trọng thương nhất kiếp Kiếm Tổ.

– Không cần thử nữa.

Bên tai Lục Thanh đột ngột vang lên giọng của Diệp lão.

Lục Thanh hơi sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu. Một dòng sông Thời Không hiện ra, hắn theo đó đi thẳng tới Ngân hà Thủy Linh.

Ngân hà màu xanh nước biền mở ra, một cánh cửa không gian hiện ra, lộ ra bảo điện màu xanh nước biển. Trước bảo điện. Diệp lão đang sóng vai đứng cùng một nữ tử áo xanh nhìn về phía Lục Thanh.

Từ trong đôi mắt màu xanh nước biển của nữ tử kia, dường như Lục Thanh thấy được biển cả mênh mông vô tận. Trên mặt biển xanh biếc là nhưng cơn sóng cuồn cuộn, mặt trời chói chang trên cao, gió biển thổi từng trận, thậm chí còn có mùi tanh của biển chui vào trong mũi.

Bất chợt kiếm quang màu xám bạc chớp động trong mắt Lục Thanh, một cỗ khí tức Tuế Nguyệt tang thương khuếch tán ra, xua tan một điểm xanh nước biển thâm nhập vào tròng mắt hắn.

– Giỏi lắm. Tuế Nguyệt Luân Chuyển! Xem ra con đã lãnh ngộ được thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm!

Trong mắt Diệp Vô Tâm chớp động kỳ quang, gật đầu khen ngợi. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

– Đệ tử Lục Thanh, bái kiến sư phụ!

Lục Thanh nghiêng mình thi lễ với Diệp lão, sau đó quay sang nữ tử áo xanh, nhưng hắn vừa nghiêng mình, nữ tử áo xanh đã lập tức tránh sang bên, không nhận lễ của hắn.

– Phong Thần cùng ngươi có ơn truyền nghệ, còn ta không có. Với thực lực tu vi của ngươi hiện giờ, gọi ta một tiếng sư thúc là được.

Nữ tử áo xanh nói thanh âm của bà hết sức dịu dàng. Thậm chí Lục Thanh có thể nghe ra từ trong đó tiếng suối chảy róc rách. uốn lượn quanh co.

Thân Pháp Hợp Nhất!

Lục Thanh chấn động trong lòng, cảnh giới tu vi của vị Thủy sư thúc này quả thật không phải tầm thường. Cảnh giới Ngôn Xuất Pháp Tùy nếu đem so với cảnh giới Thân Pháp Hợp Nhất này quả thật chênh lệch một trời một vực.

Thân Pháp Hợp Nhất, mỗi một tiếng nói cử động đều là pháp, tuy không cố ý nhưng vẫn thể hiện ra, là cảnh giới không phải người phàm có thể đạt tới. Thánh Giả, chỉ có Thánh Giả mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

– Quả nhiên sư thúc là Thánh Giả.

Trong mắt Lục Thanh như có ngọc quang, lên tiêm Thủy Thần liếc nhìn hắn:

– Sư phụ ngươi cũng vậy, Thủy Thần ta thật ra cũng chẳng là gì.

– Thủy Thần quá khách sáo rồi.

Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu:

– Cái mà chúng ta cầu bất quá chỉ là siêu thoát ra ngoài bất quá trên đời này có tồn tại siêu thoát thật sự hay không?

– Đồ đệ của ông không phải đã siêu thoát hay sao?

Diệp Vô Tâm cười khổ nhìn sang Lục Thanh:

– Con nói đi, có siêu thoát hay chưa?

– Siêu thoát?

Lục Thanh lẩm bẩm, trong mắt hắn, hai dòng sông Thời Không đang lưu chuyển:

– Theo đệ tử thấy, tuy nói tiếng siêu thoát, bất quá chỉ là thoát ra nhà lao này, bước sang một nhà lao khác mà thôi. Chỉ có điều nhà lao này càng vững chắc hơn nhà lao trước đó. Mà trước nhà lao này lại có người trấn thủ, phong ấn nhưng kẻ muốn thoát ra ngoài trở vào trong.

Thủy Thần gật gật đầu:

– Cách nhìn của ngươi thật sự vô cùng thấu triệt, trên con đường này, xem ra chúng ta lại có thêm được một tay trợ thủ rồi…

Diệp Vô Tâm gật gật đầu:

– Thiên địa sắp sửa quay ngược lại, chúng ta cũng muốn động thủ càng sớm càng tốt, nếu không, sẽ để cho bốn tên kia đắc thủ. Lần này, e rằng chúng ta thật sự phải chết…

Dứt lời. Diệp Vô Tâm nhìn về phía Lục Thanh:

– Ta biết con còn có rất nhiều điều nghi hoặc, con cứ hỏi đi, chỉ căn vi sư biết, sẽ nói hết cho con.

Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói.

– Rốt cục thiên địa quay ngược lại là cái gì?

Anh mắt Diệp Vô Tâm như xuyên qua Thời Không vô tận, trầm giọng đáp:

– Thiên địa quay ngược lại chính là lúc thiên địa chuyển thế. Sau khi thế giới Thiên Đạo của chúng ta mở ra. Thiên Đạo suy yếu, chìm vào giấc ngủ say. Trước khi ngủ say, Thiên Đạo sẽ phân ra một đạo thần niệm, thay y cai quản thế giới, chờ sau khi y thức tỉnh, lại cai quản thế giới. Mà đạo thần niệm này là…

– Đạo Linh!

Lục Thanh tiếp lời:

– Con đã gặp qua người này, sâu không lường được!

– Không sai thực lực của Đạo Linh sâu không lường được, dù là bọn Kiếm Thánh chúng ta trước mặt y, bất quá chỉ có chút thực lực nhỏ bé mà thời. Nếu y muốn chúng ta chết, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể làm được. Bất quá vì y bị Thiên Đạo hạn chế, nếu không xúc phạm tới Thiên Đạo, y cũng không thể tự ý động thủ với con dân Thiên Đạo.

Dòng sông Thời Không màu xám bạc hoàn toàn do kiếm quang Thời Không ngưng tụ mà ra. Theo kiếm chỉ của Lục Thanh điểm ra, dòng sông Thời Không vạn trượng lập tức ngưng tụ trên kiếm chỉ của Lục Thanh, lúc này chỉ còn lại vài thước, tràn ngập một cỗ khí tức khiến cho người ta ngạt thở.

Nhìn Lục Thanh trước mặt, dường như Giới Chủ Quỷ giới thấy được một cây cổ thụ mới trưởng thành. Cây cổ thụ này không ngừng lớn lên, trải qua vô tận năm tháng, cuối cùng cao vạn trượng. Trên thân cây xanh um, một cỗ Tuế Nguyệt luân chuyển xung quanh, khí tức ăn mòn không gian xâm nhập vào lòng. Không hiểu vì đâu. Giới Chủ Quỷ giới run lên trong lòng, sinh ra cảm giác bất tường.

– Trấn!

Không hề do dự. Giới Chủ Quỷ giới quát to một tiếng. Quỷ thân kiếm trong tay chém xuống một kiếm. Kiếm quang màu vàng nhạt bùng lên, lực Thế Giới mang theo lực hồn phách hùng hậu tràn ngập kiếm quang Cửu Dương, giống như một mặt trời màu vàng chói, đè ép về phía Lục Thanh.

– Tuế Nguyệt!

Lục Thanh chậm rãi mở mắt, dường như trong mắt hắn có Thời Không thay đổi kiếm chỉ điểm ra. Dòng sông Thời Không dài vài tấc bất chợt ào rạ, cuốn lấy kiếm quang Cửu Dương vào trong nháy mắt. Giới Chủ Quỷ giới biến sắc, phun ra một ngụm nghịch huyết:

– Không có khả năng!

Dòng sông Thời Không vài tấc quan quanh kiếm quang Cửu Dương, không hề đề lại chút dẫu vết trong không trung. Sau đỏ, dòng sông Thời Không rút nhỏ còn một nửa, vẫn theo quỷ tích Thời Không, xông về phía Giới Chủ Quỷ giới.

Cho dù lực Thế Giới thì đã sao, trước mặt Kiếm Ý Tuế Nguyệt, vẫn bị cắn nuốt không còn. Một kiếm này chính là một kiếm mạnh nhất mà Lục Thanh có thể nắm giữ trước mắt.

Thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Tuế Nguyệt.

Lực luân chuyển của Tuế Nguyệt tuy rằng không thể dò xét tương lai, nhưng cũng coi như đã chạm vào cửa ngõ. Một kiếm này hiện tại là một kiếm đỉnh Phong của Lục Thanh, hướng tới chuyện tra xét tương lai.

Lúc này Giới Chủ Quỷ giới đang đối mặt với dòng sông Thời Không đang ào tới. Bên trong dòng sông Thời Không luân chuyển không ngừng, kiếm quang Thời Không màu xám bạc xuyên qua xuyên lại không ngớt, khí tức tang thương tuế nguyệt tràn ra, cắn nuốt lực Thế Giới tràn ngập hư không gần như sạch sẽ.

Giờ phút này, dường như Giới Chủ Quỷ giới thấy được bóng dáng của chính mình trong Thời Không Tuế Nguyệt. Sinh lão bệnh tử trong Tuế Nguyệt vô tận trở thành một chiếc thuyền con giữa biển, cuối cùng chìm dưới đáy của Thời Không vô tận.

– Ta là chủ nhân Quỷ giới, bất từ bất diệt!

Giới Chủ Quỷ giới gào thét, toàn bộ mặt đất Quỷ giới lập tức nổi lên tiếng gào thét điên cuồng. Vô số ác quỷ trong toàn Quỷ giới đồng thời gầm rống giận dữ. Thế giới chấn động. Lại một cỗ lực Thế Giới càng thêm mênh mông rộng lớn hơn trước từ chín tầng trời giáng xuống, rót vào trong Quỷ thần kiếm.

– Quỷ thần lệnh kiếm! Quỷ giới hộ thân!

Giới Chủ Quỷ giới quát to, lực Thế Giới kia lập tức bao phủ thân hình y vào trong. Ngay sau đó, dòng sông Thời Không đã lập tức quấn quanh thân thể y như một con Chân Long.

Sắc mặt Lục Thanh hơi tái đi, một kiếm Tuế Nguyệt này hắn cũng chỉ vừa lãnh ngộ, hôm này vận dụng lần đầu tiên, tuy rằng hùng mạnh tới mức có thể ăn mòn lực Thế Giới, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ chút nào. Không phải là tiêu hao về kiếm nguyên kiếm thức, mà là tiêu hao tâm thần. Trước mặt lực Tuế Nguyệt lưu chuyển, cho dù tâm thần hùng mạnh tới mức nào cũng không chịu nổi tiêu hao.

Lực Thế Giới cuồn cuộn không ngừng từ chín tầng trời giáng xuống. Mà dòng sông Thời Không của Lục Thanh vẫn duy trì nguyên dạng. Kiếm Ý Tuế Nguyệt luân chuyển không ngừng ăn mòn lực Thế Giới. Nhưng lúc này, sắc mặt cả hai người đều dần dần tái nhọt.

Lực Thế Giới giáng xuống dần dần yếu bớt, mà dòng sông Thời Không bao vây Giới Chủ Quỷ giới cũng chậm rãi thu nhỏ lại.

Sau vài lần hô hấp, dòng sông Thời Không và lực Thế Giới từ trên chín tầng trời giáng xuống đồng thời tiêu tan.

Lục Thanh và Giới Chủ Quỷ giới đứng giữa không trung nhìn nhau. Sau đó Lục Thanh không thêm để ý tới y, quay người vận chuyển Thời Không bộ, một dòng sông Thời Không hiện ra dưới chân. Lục Thanh lại giậm chân một cái, rất nhanh đã biến mất ở cuối dòng sông Thời Không.

Mãi đến khi khí tức của Lục Thanh hoàn toàn biến mất khôi Quỷ giới. Giới Chủ Quỷ giới mới kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở trên trắng nhọt, phun ra hai ngụm tâm huyết.

– Giỏi cho một Kiếm Đạo Thời Không! Lục Thanh, ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Giới Chủ Quỷ giới quát lên một tiếng thoa mạ, trong mắt lộ ra vẻ hung ác vô cùng. Quỷ thần kiếm vạch ra một đường giũa không trung. Ngay tức khắc, một khoảng không gian màu xanh lam hiện ra, mở ra thành một khe nứt cao chừng một trượng. Sức sống nồng đậm toát ra từ trong đó vạ chạm xung đột với tử khí của Quỷ giới, lập tức sinh ra Thiên Lôi màu tím vô tận nổ vang rền.

Giới Chủ Quỷ giới chỉ khẽ cau mày, không hề do dự bước ra một bước.

Sau khi vào trong khe nứt. Giới Chủ Quỷ giới còn quay lưng nhìn lại Quỷ giới sau lưng mình đang khép lại dần dần, sắc mặt của y hết sức khó coi. Hàn quang chớp động trong mắt y lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ở tầng một Man Hoang Kiếm Mộ.

Trở lại vùng đất này, Lục Thanh không khôi có chút bùi ngùi cảm khái. Mới đây mà đã trăm năm trôi qua, nhớ khi xưa hắn vừa tới Man Hoang Kiếm Mộ, chỉ là một tên tam kiếp Kiếm Hoàng nho nhỏ. Giờ đây đã trăm năm trôi qua, dù là gặp phải Thánh Giả Kiếm Đạo, hắn cũng dám đánh một trận. Biết bao từng trải trong đó, người ngoài không thể nào hiểu hết.

Một lần nữa đặt chân trở lại Man Hoang Kiếm Mộ này. Lục Thanh khẽ cau mày. Bởi vì lần này hắn nhìn thấy trong tầng một kiếm mộ. Thời Không bên ngoài tầng vặn vẹo không ngừng, cách ly cùng thế giới bên ngoài.

Nhưng thế giới ở đây không có gì khác với thế giới bên ngoài, cũng khác với Quỷ giới là Thế giới bên ngoài Thiên Đạo. Như vậy Man Hoang Kiếm Mộ này…

Trong lòng đầy nghi hoặc. Lục Thanh vượt qua ba tầng kiếm mộ. Mỗi lần vượt qua một tầng. Thời Không vặn vẹo cũng càng ngày càng trở nên lợi hại hơn, đến khi vượt khôi tầng ba sang tầng bốn, lúc ấy Lục Thanh cũng tiêu hao không ít tâm thần.

Tầng bốn kiếm mộ cũng không khác trước bao nhiêu, nhưng đã mất đi rất nhiều hung thú. Đám hung thú ở đây đã bị các tông Bất làm nô dịch rất nhiều, từ lúc bốn giới hợp nhất trăm năm về trước, các thế lực lớn trong Man Hoang Kiếm Mộ đã phân chia lại.

Ở nơi này cũng có người Kim Thiên tông của hắn ở lại, cũng có thiết lập kiếm trận Động Hư. Nếu không phải hắn cần đi Quỷ giới một chuyến, hắn có thế từ tông môn trực tiếp chạy tới đây.

Sau khi tiến vào tầng bốn kiếm mộ. Lục Thanh Bất đầu thử đột phá tầng năm. Bất quá sau nửa canh giờ, sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, phát hiện ra với tu vi thực lực hiện giờ của hắn, vẫn còn kém một chút. Thời Không ngăn chặn tầng năm, lực vặn vẹo của nó hết sức hùng mạnh, đủ làm trọng thương nhất kiếp Kiếm Tổ.

– Không cần thử nữa.

Bên tai Lục Thanh đột ngột vang lên giọng của Diệp lão.

Lục Thanh hơi sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu. Một dòng sông Thời Không hiện ra, hắn theo đó đi thẳng tới Ngân hà Thủy Linh.

Ngân hà màu xanh nước biền mở ra, một cánh cửa không gian hiện ra, lộ ra bảo điện màu xanh nước biển. Trước bảo điện. Diệp lão đang sóng vai đứng cùng một nữ tử áo xanh nhìn về phía Lục Thanh.

Từ trong đôi mắt màu xanh nước biển của nữ tử kia, dường như Lục Thanh thấy được biển cả mênh mông vô tận. Trên mặt biển xanh biếc là nhưng cơn sóng cuồn cuộn, mặt trời chói chang trên cao, gió biển thổi từng trận, thậm chí còn có mùi tanh của biển chui vào trong mũi.

Bất chợt kiếm quang màu xám bạc chớp động trong mắt Lục Thanh, một cỗ khí tức Tuế Nguyệt tang thương khuếch tán ra, xua tan một điểm xanh nước biển thâm nhập vào tròng mắt hắn.

– Giỏi lắm. Tuế Nguyệt Luân Chuyển! Xem ra con đã lãnh ngộ được thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm!

Trong mắt Diệp Vô Tâm chớp động kỳ quang, gật đầu khen ngợi. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

– Đệ tử Lục Thanh, bái kiến sư phụ!

Lục Thanh nghiêng mình thi lễ với Diệp lão, sau đó quay sang nữ tử áo xanh, nhưng hắn vừa nghiêng mình, nữ tử áo xanh đã lập tức tránh sang bên, không nhận lễ của hắn.

– Phong Thần cùng ngươi có ơn truyền nghệ, còn ta không có. Với thực lực tu vi của ngươi hiện giờ, gọi ta một tiếng sư thúc là được.

Nữ tử áo xanh nói thanh âm của bà hết sức dịu dàng. Thậm chí Lục Thanh có thể nghe ra từ trong đó tiếng suối chảy róc rách. uốn lượn quanh co.

Thân Pháp Hợp Nhất!

Lục Thanh chấn động trong lòng, cảnh giới tu vi của vị Thủy sư thúc này quả thật không phải tầm thường. Cảnh giới Ngôn Xuất Pháp Tùy nếu đem so với cảnh giới Thân Pháp Hợp Nhất này quả thật chênh lệch một trời một vực.

Thân Pháp Hợp Nhất, mỗi một tiếng nói cử động đều là pháp, tuy không cố ý nhưng vẫn thể hiện ra, là cảnh giới không phải người phàm có thể đạt tới. Thánh Giả, chỉ có Thánh Giả mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

– Quả nhiên sư thúc là Thánh Giả.

Trong mắt Lục Thanh như có ngọc quang, lên tiêm Thủy Thần liếc nhìn hắn:

– Sư phụ ngươi cũng vậy, Thủy Thần ta thật ra cũng chẳng là gì.

– Thủy Thần quá khách sáo rồi.

Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu:

– Cái mà chúng ta cầu bất quá chỉ là siêu thoát ra ngoài bất quá trên đời này có tồn tại siêu thoát thật sự hay không?

– Đồ đệ của ông không phải đã siêu thoát hay sao?

Diệp Vô Tâm cười khổ nhìn sang Lục Thanh:

– Con nói đi, có siêu thoát hay chưa?

– Siêu thoát?

Lục Thanh lẩm bẩm, trong mắt hắn, hai dòng sông Thời Không đang lưu chuyển:

– Theo đệ tử thấy, tuy nói tiếng siêu thoát, bất quá chỉ là thoát ra nhà lao này, bước sang một nhà lao khác mà thôi. Chỉ có điều nhà lao này càng vững chắc hơn nhà lao trước đó. Mà trước nhà lao này lại có người trấn thủ, phong ấn nhưng kẻ muốn thoát ra ngoài trở vào trong.

Thủy Thần gật gật đầu:

– Cách nhìn của ngươi thật sự vô cùng thấu triệt, trên con đường này, xem ra chúng ta lại có thêm được một tay trợ thủ rồi…

Diệp Vô Tâm gật gật đầu:

– Thiên địa sắp sửa quay ngược lại, chúng ta cũng muốn động thủ càng sớm càng tốt, nếu không, sẽ để cho bốn tên kia đắc thủ. Lần này, e rằng chúng ta thật sự phải chết…

Dứt lời. Diệp Vô Tâm nhìn về phía Lục Thanh:

– Ta biết con còn có rất nhiều điều nghi hoặc, con cứ hỏi đi, chỉ căn vi sư biết, sẽ nói hết cho con.

Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói.

– Rốt cục thiên địa quay ngược lại là cái gì?

Anh mắt Diệp Vô Tâm như xuyên qua Thời Không vô tận, trầm giọng đáp:

– Thiên địa quay ngược lại chính là lúc thiên địa chuyển thế. Sau khi thế giới Thiên Đạo của chúng ta mở ra. Thiên Đạo suy yếu, chìm vào giấc ngủ say. Trước khi ngủ say, Thiên Đạo sẽ phân ra một đạo thần niệm, thay y cai quản thế giới, chờ sau khi y thức tỉnh, lại cai quản thế giới. Mà đạo thần niệm này là…

– Đạo Linh!

Lục Thanh tiếp lời:

– Con đã gặp qua người này, sâu không lường được!

– Không sai thực lực của Đạo Linh sâu không lường được, dù là bọn Kiếm Thánh chúng ta trước mặt y, bất quá chỉ có chút thực lực nhỏ bé mà thời. Nếu y muốn chúng ta chết, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể làm được. Bất quá vì y bị Thiên Đạo hạn chế, nếu không xúc phạm tới Thiên Đạo, y cũng không thể tự ý động thủ với con dân Thiên Đạo.

Chọn tập
Bình luận