Bên trong động hư không gian ngăm đen không có tồn tại của không khí, di chuyển ở trong đó căn bản không thể gây lên được một tiếng động nào. Mặt phía dưới của Động Hư không gian được Hư Không kiếm trận bói buộc khiến cho người ta di chuyển ở bên trong giống như đang đi trên mặt đất bằng.
Trong khi di chuyển ở trong này, Lục Thanh cẩn thận cảm ứng Động Hư không gian ở xung quanh. Không gian thuộc tính chính là thuộc tính mà ngay cả bán long chân thân cũng không thể cảm nhận được. Trong một thời gian ngắn, Lục Thanh cũng không thể thăm dò được chút đầu mối nào.
Hư Không Kiếm Vực là địa phương thuộc về những người giả có tu vi ngoài Kiếm Chủ, người ta sử dụng kiếm trận thiên cấp để tạo thành Hư Không đại lục. Hư Không đại lục này có thể nói chính là cực hạn của kiếm trận, cho nên nó cũng không lớn lắm, như lần này mười người Lục Thanh tiến vào Hư Không Kiếm Vực đó là một nơi thuộc về Kim Thiên giới, nó đại khái có diện tichs chừng năm mươi dặm.
Khoảng nửa nén nhang sau, mười một người đã bước ra một khu vực có ánh sáng chiếu vào.
Ở nơi đây nồng đậm thiên địa nguyên khí, trong không khí khắp nơi đều giàn ngập nguyên khí màu trắng khiến cho khung cảnh trước mắt nhìn qua giống như tiên cảnh.
Đích thật là tiên cảnh a.
Đập mặt bọn họ chính là Vũ Điện lâu được chạm trổ ở tứ phía, nơi đây tọa lạc trên một phía mặt đất màu xanh. Không gian xung quanh đang có rất nhiều kiếm giả ngự không lướt quá, kiếm quang nối liền nhau không dứt làm cho người ta phải hoa cả mắt.
Mà điểm mấu chốt chính là, Lục Thanh nhanh chóng phát hiện ra khu vực này tổn tài ở trên đỉnh của một ngọn núi cao vạn trược. Bọn họ vừa rời khỏi kiếm trận là đã có thể thấy được giới hạn của mảnh đất này, đưa mắt nhìn xuống phía dưới có vô số những điểm nhỏ, điều này cho thấy ngọn núi này ít nhất cũng phải cao tới cả ngàn trượng.
Đây chính là Kim Thiên giới.
Trong lòng Lục Thanh vô cùng cảm khái, cho dù là ngoài Hư Không Kiếm Vực thì thiên địa nguyên khí ở đây đã nồng đậm tới mức không hề kém hơn Kiếm Trì do Tử Hà ngũ phong mở ra. Vậy khi tiến vào Hư Không Kiếm Vực thì nơi đó sẽ cao hơn Kiếm Trì không biết bao nhiêu lần đây? Thật là một địa phương tốt để tu luyện.
– Chư vị đại nhân. – Canh giữ bên cạnh Động Hư kiếm trận chính là hai gã Kiếm Sư, lúc này thấy mười một người Lục Thanh xuất hiện, ai cũng mang tới cho họ áp lực rất lớn, hiển nhiên đây đều là những nhân vật khó lường. Khí độ của mười một người Lục Thanh, bọn họ chỉ có thể thấy qua ở trên người một ít vị Kiếm Hồn cảnh đại sư.
Hai người không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên khom người hành lễ.
“Vù” – Một tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, Tổ Nguyên đã lấy ra một thanh bội kiếm màu xanh cũ kỹ, bên trên đó có khắc bốn chữ.
– Đại nhân, Thần Điện ở phía Bắc nơi này, nếu cần người dẫn đường. .. .. – Hai người vừa thấy thanh bội kiếm xuất hiện thì sắc mặt hơi đổi, sống lưng cũng khom xuống nhiều hơn.
– Các ngươi ở lại đây bảo vệ tốt kiếm trận, bổn tọa có thể tự lo.
– Vâng. – Hai gã Kiếm Sư vội vàng thối lui lại phía sau, không ai dám nhiều lời.
– Đi thôi! – Tổ Nguyên quay về phía mười người Lục Thanh nói.
Hư Không Kiếm Vực chính là một khu vực không gian chuẩn bị cho những người có tu vi ngoài Kiếm Chủ. Ở nơi đây bọn họ có thể tìm được rất nhiều thứ, vô luận là kiếm nguyên công, đan dược, linh huyết, tài liệu chú kiếm, bí pháp, kiếm trận. .. . Chỉ cần là những gì ở trên Kiếm Thần đại lục có thì ở đây đều có thể tìm được.
Hư Không Kiếm Vực chính là do Kiếm Thần Điện kiến tạo nên, bởi vì hoàn cảnh đặc thù nơi đây cho nên đã khiến cho các đại tông môn ở tứ giới tranh giành với nhau. Hư Không Kiếm Vực là nơi chuẩn bị dành cho những kiếm giả đỉnh cấp, chỉ có những người đạt tu vi từ Kiếm Chủ trở lên mới có đủ tu vi ngự không phi hành, mới đạt được thư lực cơ bản nhất để tiến vào. Về phần hai gã Kiếm Sư ở bên ngoài thì đều là do các đại tông môn đưa tới, dù sao chuyện phải sử lý cũng có rất nhiều, cần người chú ý, mà mỗi một Kiếm Chủ đều có tư cách đánh sâu vào Kiếm Hồn cảnh, cho nên không thể để bọn họ phân tán tinh lực vào những chuyện khác được.
Mà Thanh Phàm giới lại không có Hư Không Kiếm Vực, bởi vì nơi đây quá mức thiếu thốn thiên địa nguyên khí, không một nơi nào đủ khẳng năng để kiến tạo kiếm trận trợ giúp Hư Không Kiếm Vực trôi nổi.
Hư Không Kiếm Vực là nơi hết sức náo nhiệt, giương mắt nhìn lên cao, chỉ thấy những đạo kiếm quang liên tiếp chớp động không dứt. Chỉ trong chốc lát, Lục Thanh đã gặp qua hơn trăm đạo kiếm quang, mặc dù chín thành đều là Kiếm Chủ, nhưng hắn cũng đồng dạng nhìn thấy mười tên Kiếm Hồn cảnh đại sư.
Khi nhìn thấy đám người Lục Thanh, những Kiếm Hồn cảnh đại sư này đều hơi gật đầu chào, khi nhìn thấy Lục Thanh thì bọn họ hơi sửng sốt một chút, chỉ là rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như thường.
Trên mỗi một Hư Không Kiếm Vực đều có phân điện của Kiếm Thần Điện, đám người Lục Thanh bây giờ đang đi theo Tổ Nguyên tới phân điện ở nơi đây.
Kiếm Thần Điện rất dễ để nhận ra, ở trong này phân điện của nó nằm ở phía bắc, tòa nhà này cao tới năm trăm trượng, xông thẳng lên tận trời. Đứng từ xa nhìn lại giống như một thanh thần kiếm to lớn, từ trên đó tản mát ra khí thế uy nghiêm, chấn nhiếp vũ giả.
Từ tòa Kiếm Thần Điện này liên tục tỏa ra những ba động kỳ dị, nó ngăn cản sự cảm ứng của đám người Lục Thanh ở bên ngoài, không cho đi sâu vào bên trong dù chỉ một thước.
– Tổ tiểu tử, ngươi cuối cùng đã tới rồi. – Còn chưa đợi đám người Lục Thanh tới gần thì từ trong Kiếm Thần Điện phía sa đã truyền tới một đạo thanh âm hào sảng.
Cười lớn một tiếng, Tổ Nguyên đáp lại:
– Lão bất tử ngươi chẳng lẽ vẫn một mực nhớ thương ta sao?
“Vù”
Chỉ một khắc, từ trung tâm của Kiếm Thần điện bắn ra một đạo kiếm quang màu lam, nó nhanh chóng vượt qua khoảng cách trăm trượng xuất hiện ở trước mặt đám người Lục thanh.
Trong lòng Lục Thanh hơi giật mình một cái, tốc độ của người này cơ hồ có thể so sánh được với hắn, thậm chí còn vượt qua một chút. Trong nháy mắt đạo kiếm quang này phóng tới, Lục Thanh có thể cảm ứng được trong không khí như có những gợn sóng không ngừng được sinh ra, liên miên không dứt.
“Thủy Mộc kiếm khí. “
Trong lòng Lục Thanh nhanh chóng phán đoán, kẻ này không ngờ lại là kiếm giả tu luyện kiếm khí tương sinh. Thế giới bên ngoài quả thật là rộng lớn, những loại kiếm khí hiếm có như vậy mà hôm nay hắn cũng có thể gặp được. Thủy hành kiếm khí của người này mặc dù vẫn còn thiếu sự thẩm thấu, sự trùng điệp liên tục do nó tạo ra hơn phân nửa là do Mộc hành kiếm khí tạo nên, nhưng luồng khí thế tiềm tàng của nó lại khiến cho người ta không khỏi thất kinh.
Đây là một lão giả có thân hình cao lớn, gương mặt lão giả này hết sức cương nghị, ánh mắt như điện đảo qua đám người Lục Thanh. Chỉ là một cái liếc mắt qua thôi cũng đủ để mang lại cho đám người Lục Thanh áp lực rất lớn, chân long huyết mạch trong cơ thể Lục Thanh trong nháy mắt dâng lên, đem loại áp lực này cản trở ở bên ngoài, không để cho nó tiến vào trong thân thể.
Bỗng nhiên lão giả này đem ánh mắt chuyển về phía người Lục Thanh nói:
– Chân Long chi uy, hảo tiểu tử, ta thích!
Trong lòng thầm giật mình, Lục Thanh không ngờ tới huyết mạch của mình icỉ hơi động một cái đã bị người này cảm ứng được. Thật sự là đáng sợ.
– Kiếm Hoàng tam tiếp, vừa mới bước vào cánh cửa pháp tắc, Thủy Mộc kiếm khí của hắn cũng không tệ lắm. – Thanh âm đánh giá của Diệp lão vang lên trong đầu Diệp Thanh.
Có thể được Diệp lão đánh giá là không tệ thì thực lực của lão giả trước mắt này nhất thời khiến cho Lục Thanh coi trọng. Tam kiếp Kiếm Hoàng đó chính là tồn tại của pháp tắc viên mãn, cho dù là Bạch Phát Ma Nữ cũng không phải là đối thủ.
– Được rồi. Ít nói nhảm thôi, lão bất tử ngươi không phải là đang bế quan sao? Làm sao lại chạy đến Hư Không Kiếm Vực? – Tổ Nguyên khoát tay áo chặn lại nói.
– Ta không phải là nhớ tiểu tử ngươi sao? Cho nên mới chạy tới đây nhìn một chút. – Trên gương mặt lão giả xuất hiện nụ cười hiền lành, nhưng sắc mặt Tổ Nguyên lại lộ ra vẻ khinh thường, đáp trả:
– Nhớ ta sao? Ta thấy là nhớ Thập Lý Hương của ta thì đúng hơn.
– Thập Lý Hương chỉ là một lý do mà thôi. – Gương mặt lão giả nhất thời đỏ lên, bất quá lão giả này có tu vi cao thâm, cho nên trong nháy mắt đã khống chế được khí huyết của mình.
Chỉ thấy lão giả xoa xoa hai tay với nhau nói:
– Ngươi xem một mùa đông lớn sắp đến, có một chút rượu để chống lạnh cũng tốt.
Lần này, không chỉ Lục Thanh, mà sắc mặt đám người Lô Luân cũng xuất hiện vẻ kỳ quái. Vì mùa đông sắp tới cho nên cần rượu để chống lạnh? Vị Kiếm Hồn cảnh đại sư này thật sự là kẻ có da mặt dày a.
Lúc này, Tổ Nguyên không chút lưu tình phản bác:
– Ngươi cho ngươi là nông dân bình thường hay sao? Muốn ta cho ngươi một chút lửa để hâm nóng rượu không?
– Điều này thì nếu ngươi nguyện ý tự nhiên là chuyện tốt.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Lục Thanh sớm đã hiểu rõ bản chất của Tổ Nguyên, nhưng đám người Lô Luận thì lại há hốc mồm ra nhìn. Đây là Kiếm Hồn cảnh đại sư sao? Sao lời nói của bọn họ không có nửa điểm uy nghiêm gì vậy, giống như mồm mép của đám nông dân bình thường thì đúng hơn.
Cuối cùng, Tổ Nguyên cũng chẳng để ý tới lão giả nữa mà trực tiếp mang theo đám người Lục Thanh bay vòng quang, tiến vào khu vực của Kiếm Thần Điện.
Một nén nhang sau, bên trong phân điện Kiếm Thần Điện, mọi người phân ra chủ khách ngồi xuống.
– Tổ tiểu tử, ngươi cũng không giới thiệu cho ta những vị đại sư lần này đi. Ta xem những vị đại sư này so với mười năm trước thì mạnh hơn không ít. – Lão giả quét mắt nhìn qua đám người Lục Thanh nói.
Lúc này, Tổ Nguyên cũng không nói thêm lời dư thừa, hắn đem thân phận của đám người Lục Thanh nói ra một lần. Khi nói tới Lục Thanh, ánh mắt lão giả nhất thời sáng ngời lên nhìn về phía hắn.
– Ngươi chính là Lục Thanh? – Lão giả lên tiếng hỏi.
Lục Thanh hơi sửng sốt một chút, sau đó nói:
– Đại sư nhận biết tại hạ sao?
– Ha ha. .. . – Lão giả khẽ cười nói:
– Không có chuyện gì là Kiếm Thần Điện chúng ta không biết cả, lâu nay nghe nói đại danh của ngươi hôm nay mới nhìn thấy, quả là danh bất hư truyền. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
– Đại sư quá khen. – Lục Thanh khiêm tốn nói, bất quá những lời của lão giả này đã gây cho hắn chấn động không nhỏ.
Kiếm Thần Điện quả nhiên không hổ là tổ chức đứng đầu Kiếm Thần đại lục. Ở trên phiến đại lục này, những chuyện có thể giấu diếm bọn họ vô cùng ít. Nói là ngưỡng mộ đại danh đã lâu đó chỉ là khách sáo mà thôi.
Lúc này, trong lòng Lục Thanh khẽ động, không biết lần trước khi tiến vào Ngũ Hành kiếm mộ, còn có việc bạo loạn của Thú Khu không biết Kiếm Thần Điện có biết rõ không? Nếu biết trước thì vì sao không có hành động gì? Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ truyền thừa Kiếm Tôn không đáng để cho Kiếm Thần Điện phải quan tâm?
Bên trong động hư không gian ngăm đen không có tồn tại của không khí, di chuyển ở trong đó căn bản không thể gây lên được một tiếng động nào. Mặt phía dưới của Động Hư không gian được Hư Không kiếm trận bói buộc khiến cho người ta di chuyển ở bên trong giống như đang đi trên mặt đất bằng.
Trong khi di chuyển ở trong này, Lục Thanh cẩn thận cảm ứng Động Hư không gian ở xung quanh. Không gian thuộc tính chính là thuộc tính mà ngay cả bán long chân thân cũng không thể cảm nhận được. Trong một thời gian ngắn, Lục Thanh cũng không thể thăm dò được chút đầu mối nào.
Hư Không Kiếm Vực là địa phương thuộc về những người giả có tu vi ngoài Kiếm Chủ, người ta sử dụng kiếm trận thiên cấp để tạo thành Hư Không đại lục. Hư Không đại lục này có thể nói chính là cực hạn của kiếm trận, cho nên nó cũng không lớn lắm, như lần này mười người Lục Thanh tiến vào Hư Không Kiếm Vực đó là một nơi thuộc về Kim Thiên giới, nó đại khái có diện tichs chừng năm mươi dặm.
Khoảng nửa nén nhang sau, mười một người đã bước ra một khu vực có ánh sáng chiếu vào.
Ở nơi đây nồng đậm thiên địa nguyên khí, trong không khí khắp nơi đều giàn ngập nguyên khí màu trắng khiến cho khung cảnh trước mắt nhìn qua giống như tiên cảnh.
Đích thật là tiên cảnh a.
Đập mặt bọn họ chính là Vũ Điện lâu được chạm trổ ở tứ phía, nơi đây tọa lạc trên một phía mặt đất màu xanh. Không gian xung quanh đang có rất nhiều kiếm giả ngự không lướt quá, kiếm quang nối liền nhau không dứt làm cho người ta phải hoa cả mắt.
Mà điểm mấu chốt chính là, Lục Thanh nhanh chóng phát hiện ra khu vực này tổn tài ở trên đỉnh của một ngọn núi cao vạn trược. Bọn họ vừa rời khỏi kiếm trận là đã có thể thấy được giới hạn của mảnh đất này, đưa mắt nhìn xuống phía dưới có vô số những điểm nhỏ, điều này cho thấy ngọn núi này ít nhất cũng phải cao tới cả ngàn trượng.
Đây chính là Kim Thiên giới.
Trong lòng Lục Thanh vô cùng cảm khái, cho dù là ngoài Hư Không Kiếm Vực thì thiên địa nguyên khí ở đây đã nồng đậm tới mức không hề kém hơn Kiếm Trì do Tử Hà ngũ phong mở ra. Vậy khi tiến vào Hư Không Kiếm Vực thì nơi đó sẽ cao hơn Kiếm Trì không biết bao nhiêu lần đây? Thật là một địa phương tốt để tu luyện.
– Chư vị đại nhân. – Canh giữ bên cạnh Động Hư kiếm trận chính là hai gã Kiếm Sư, lúc này thấy mười một người Lục Thanh xuất hiện, ai cũng mang tới cho họ áp lực rất lớn, hiển nhiên đây đều là những nhân vật khó lường. Khí độ của mười một người Lục Thanh, bọn họ chỉ có thể thấy qua ở trên người một ít vị Kiếm Hồn cảnh đại sư.
Hai người không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên khom người hành lễ.
“Vù” – Một tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, Tổ Nguyên đã lấy ra một thanh bội kiếm màu xanh cũ kỹ, bên trên đó có khắc bốn chữ.
– Đại nhân, Thần Điện ở phía Bắc nơi này, nếu cần người dẫn đường. .. .. – Hai người vừa thấy thanh bội kiếm xuất hiện thì sắc mặt hơi đổi, sống lưng cũng khom xuống nhiều hơn.
– Các ngươi ở lại đây bảo vệ tốt kiếm trận, bổn tọa có thể tự lo.
– Vâng. – Hai gã Kiếm Sư vội vàng thối lui lại phía sau, không ai dám nhiều lời.
– Đi thôi! – Tổ Nguyên quay về phía mười người Lục Thanh nói.
Hư Không Kiếm Vực chính là một khu vực không gian chuẩn bị cho những người có tu vi ngoài Kiếm Chủ. Ở nơi đây bọn họ có thể tìm được rất nhiều thứ, vô luận là kiếm nguyên công, đan dược, linh huyết, tài liệu chú kiếm, bí pháp, kiếm trận. .. . Chỉ cần là những gì ở trên Kiếm Thần đại lục có thì ở đây đều có thể tìm được.
Hư Không Kiếm Vực chính là do Kiếm Thần Điện kiến tạo nên, bởi vì hoàn cảnh đặc thù nơi đây cho nên đã khiến cho các đại tông môn ở tứ giới tranh giành với nhau. Hư Không Kiếm Vực là nơi chuẩn bị dành cho những kiếm giả đỉnh cấp, chỉ có những người đạt tu vi từ Kiếm Chủ trở lên mới có đủ tu vi ngự không phi hành, mới đạt được thư lực cơ bản nhất để tiến vào. Về phần hai gã Kiếm Sư ở bên ngoài thì đều là do các đại tông môn đưa tới, dù sao chuyện phải sử lý cũng có rất nhiều, cần người chú ý, mà mỗi một Kiếm Chủ đều có tư cách đánh sâu vào Kiếm Hồn cảnh, cho nên không thể để bọn họ phân tán tinh lực vào những chuyện khác được.
Mà Thanh Phàm giới lại không có Hư Không Kiếm Vực, bởi vì nơi đây quá mức thiếu thốn thiên địa nguyên khí, không một nơi nào đủ khẳng năng để kiến tạo kiếm trận trợ giúp Hư Không Kiếm Vực trôi nổi.
Hư Không Kiếm Vực là nơi hết sức náo nhiệt, giương mắt nhìn lên cao, chỉ thấy những đạo kiếm quang liên tiếp chớp động không dứt. Chỉ trong chốc lát, Lục Thanh đã gặp qua hơn trăm đạo kiếm quang, mặc dù chín thành đều là Kiếm Chủ, nhưng hắn cũng đồng dạng nhìn thấy mười tên Kiếm Hồn cảnh đại sư.
Khi nhìn thấy đám người Lục Thanh, những Kiếm Hồn cảnh đại sư này đều hơi gật đầu chào, khi nhìn thấy Lục Thanh thì bọn họ hơi sửng sốt một chút, chỉ là rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như thường.
Trên mỗi một Hư Không Kiếm Vực đều có phân điện của Kiếm Thần Điện, đám người Lục Thanh bây giờ đang đi theo Tổ Nguyên tới phân điện ở nơi đây.
Kiếm Thần Điện rất dễ để nhận ra, ở trong này phân điện của nó nằm ở phía bắc, tòa nhà này cao tới năm trăm trượng, xông thẳng lên tận trời. Đứng từ xa nhìn lại giống như một thanh thần kiếm to lớn, từ trên đó tản mát ra khí thế uy nghiêm, chấn nhiếp vũ giả.
Từ tòa Kiếm Thần Điện này liên tục tỏa ra những ba động kỳ dị, nó ngăn cản sự cảm ứng của đám người Lục Thanh ở bên ngoài, không cho đi sâu vào bên trong dù chỉ một thước.
– Tổ tiểu tử, ngươi cuối cùng đã tới rồi. – Còn chưa đợi đám người Lục Thanh tới gần thì từ trong Kiếm Thần Điện phía sa đã truyền tới một đạo thanh âm hào sảng.
Cười lớn một tiếng, Tổ Nguyên đáp lại:
– Lão bất tử ngươi chẳng lẽ vẫn một mực nhớ thương ta sao?
“Vù”
Chỉ một khắc, từ trung tâm của Kiếm Thần điện bắn ra một đạo kiếm quang màu lam, nó nhanh chóng vượt qua khoảng cách trăm trượng xuất hiện ở trước mặt đám người Lục thanh.
Trong lòng Lục Thanh hơi giật mình một cái, tốc độ của người này cơ hồ có thể so sánh được với hắn, thậm chí còn vượt qua một chút. Trong nháy mắt đạo kiếm quang này phóng tới, Lục Thanh có thể cảm ứng được trong không khí như có những gợn sóng không ngừng được sinh ra, liên miên không dứt.
“Thủy Mộc kiếm khí. “
Trong lòng Lục Thanh nhanh chóng phán đoán, kẻ này không ngờ lại là kiếm giả tu luyện kiếm khí tương sinh. Thế giới bên ngoài quả thật là rộng lớn, những loại kiếm khí hiếm có như vậy mà hôm nay hắn cũng có thể gặp được. Thủy hành kiếm khí của người này mặc dù vẫn còn thiếu sự thẩm thấu, sự trùng điệp liên tục do nó tạo ra hơn phân nửa là do Mộc hành kiếm khí tạo nên, nhưng luồng khí thế tiềm tàng của nó lại khiến cho người ta không khỏi thất kinh.
Đây là một lão giả có thân hình cao lớn, gương mặt lão giả này hết sức cương nghị, ánh mắt như điện đảo qua đám người Lục Thanh. Chỉ là một cái liếc mắt qua thôi cũng đủ để mang lại cho đám người Lục Thanh áp lực rất lớn, chân long huyết mạch trong cơ thể Lục Thanh trong nháy mắt dâng lên, đem loại áp lực này cản trở ở bên ngoài, không để cho nó tiến vào trong thân thể.
Bỗng nhiên lão giả này đem ánh mắt chuyển về phía người Lục Thanh nói:
– Chân Long chi uy, hảo tiểu tử, ta thích!
Trong lòng thầm giật mình, Lục Thanh không ngờ tới huyết mạch của mình icỉ hơi động một cái đã bị người này cảm ứng được. Thật sự là đáng sợ.
– Kiếm Hoàng tam tiếp, vừa mới bước vào cánh cửa pháp tắc, Thủy Mộc kiếm khí của hắn cũng không tệ lắm. – Thanh âm đánh giá của Diệp lão vang lên trong đầu Diệp Thanh.
Có thể được Diệp lão đánh giá là không tệ thì thực lực của lão giả trước mắt này nhất thời khiến cho Lục Thanh coi trọng. Tam kiếp Kiếm Hoàng đó chính là tồn tại của pháp tắc viên mãn, cho dù là Bạch Phát Ma Nữ cũng không phải là đối thủ.
– Được rồi. Ít nói nhảm thôi, lão bất tử ngươi không phải là đang bế quan sao? Làm sao lại chạy đến Hư Không Kiếm Vực? – Tổ Nguyên khoát tay áo chặn lại nói.
– Ta không phải là nhớ tiểu tử ngươi sao? Cho nên mới chạy tới đây nhìn một chút. – Trên gương mặt lão giả xuất hiện nụ cười hiền lành, nhưng sắc mặt Tổ Nguyên lại lộ ra vẻ khinh thường, đáp trả:
– Nhớ ta sao? Ta thấy là nhớ Thập Lý Hương của ta thì đúng hơn.
– Thập Lý Hương chỉ là một lý do mà thôi. – Gương mặt lão giả nhất thời đỏ lên, bất quá lão giả này có tu vi cao thâm, cho nên trong nháy mắt đã khống chế được khí huyết của mình.
Chỉ thấy lão giả xoa xoa hai tay với nhau nói:
– Ngươi xem một mùa đông lớn sắp đến, có một chút rượu để chống lạnh cũng tốt.
Lần này, không chỉ Lục Thanh, mà sắc mặt đám người Lô Luân cũng xuất hiện vẻ kỳ quái. Vì mùa đông sắp tới cho nên cần rượu để chống lạnh? Vị Kiếm Hồn cảnh đại sư này thật sự là kẻ có da mặt dày a.
Lúc này, Tổ Nguyên không chút lưu tình phản bác:
– Ngươi cho ngươi là nông dân bình thường hay sao? Muốn ta cho ngươi một chút lửa để hâm nóng rượu không?
– Điều này thì nếu ngươi nguyện ý tự nhiên là chuyện tốt.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Lục Thanh sớm đã hiểu rõ bản chất của Tổ Nguyên, nhưng đám người Lô Luận thì lại há hốc mồm ra nhìn. Đây là Kiếm Hồn cảnh đại sư sao? Sao lời nói của bọn họ không có nửa điểm uy nghiêm gì vậy, giống như mồm mép của đám nông dân bình thường thì đúng hơn.
Cuối cùng, Tổ Nguyên cũng chẳng để ý tới lão giả nữa mà trực tiếp mang theo đám người Lục Thanh bay vòng quang, tiến vào khu vực của Kiếm Thần Điện.
Một nén nhang sau, bên trong phân điện Kiếm Thần Điện, mọi người phân ra chủ khách ngồi xuống.
– Tổ tiểu tử, ngươi cũng không giới thiệu cho ta những vị đại sư lần này đi. Ta xem những vị đại sư này so với mười năm trước thì mạnh hơn không ít. – Lão giả quét mắt nhìn qua đám người Lục Thanh nói.
Lúc này, Tổ Nguyên cũng không nói thêm lời dư thừa, hắn đem thân phận của đám người Lục Thanh nói ra một lần. Khi nói tới Lục Thanh, ánh mắt lão giả nhất thời sáng ngời lên nhìn về phía hắn.
– Ngươi chính là Lục Thanh? – Lão giả lên tiếng hỏi.
Lục Thanh hơi sửng sốt một chút, sau đó nói:
– Đại sư nhận biết tại hạ sao?
– Ha ha. .. . – Lão giả khẽ cười nói:
– Không có chuyện gì là Kiếm Thần Điện chúng ta không biết cả, lâu nay nghe nói đại danh của ngươi hôm nay mới nhìn thấy, quả là danh bất hư truyền. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
– Đại sư quá khen. – Lục Thanh khiêm tốn nói, bất quá những lời của lão giả này đã gây cho hắn chấn động không nhỏ.
Kiếm Thần Điện quả nhiên không hổ là tổ chức đứng đầu Kiếm Thần đại lục. Ở trên phiến đại lục này, những chuyện có thể giấu diếm bọn họ vô cùng ít. Nói là ngưỡng mộ đại danh đã lâu đó chỉ là khách sáo mà thôi.
Lúc này, trong lòng Lục Thanh khẽ động, không biết lần trước khi tiến vào Ngũ Hành kiếm mộ, còn có việc bạo loạn của Thú Khu không biết Kiếm Thần Điện có biết rõ không? Nếu biết trước thì vì sao không có hành động gì? Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ truyền thừa Kiếm Tôn không đáng để cho Kiếm Thần Điện phải quan tâm?