Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, toàn thân của con giao long màu tím bao phủ bởi hai loại khí Phong Lôi. Cái miệng khổng lồ của nó mở ra, cất lên một tiếng ngâm xé gió.
“Ầm…”
Thân rồng hạ xuống khiến cho mái của khách sạn nát thành từng mảnh nhỏ. Lớp gỗ cứng chắc bay tán loạn.
Trong ánh mắt vui mừng pha lẫn sợ hãi, Lục Thanh không tin được vào mắt mình bởi hắn không ngờ được rằng lại có thể tiến hóa thành một thanh thượng phẩm Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Cho dù là cha hắn khi còn sống rèn năm thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm cũng chỉ có một thanh đạt tới trung phẩm. Vậy mà hôm nay, Luyện Tâm kiếm có thể đạt tới thượng phẩm, làm sao mà hắn không khiếp sợ.
Mắt thấy giao long màu tím dẫm trên khí Tốn Phong, chui vào trong Luyện tâm kiếm. Nhất thời, những tia sáng màu xanh tím chói mắt tỏa ra từ trong lòng của Luyện Tâm cùng với một làn hơi thở mạnh mẽ tràn ngập cả căn phòng. Làn hơi thở cứ thế khuếch tán ra ngoài, đẩy toàn bộ những người đứng xem tiếp tục lùi ra xa.
Ánh sáng tản đi để lại trước mặt Lục Thanh là Luyện Tâm kiếm màu xanh tím. Xung quanh thân kiếm có một vầng ánh sáng nhàn nhạt màu xanh tỏa ra. Đồng thời, Phong Lôi kiếm khí cũng tự nhiên xuất hiện, lưu chuyển trên thân kiếm. Mà kích thước của Luyện Tâm kiếm cũng thu nhỏ. Vốn dài năm thước, sáu tấc thì bây giờ chỉ còn bốn thước chín tấc. Chiều rộng của nó cũng chỉ còn ba tấc bẩy phân. Mặc dù nhìn vẫn to lớn nhưng đã nằm trong phạm vi mà người bình thường có thể chấp nhận.
Nắm lấy chuôi kiếm, Lục Thanh cảm nhận thấy sức nặng của nó chẳng những không giảm mà còn từ một trăm mười cân tăng lên đến hai trăm cân. Tuy nhiên, với cân nặng đó lại đối với Lục Thanh lại rất vừa tay. Dù sao thì Tử Hoàng Kiếm Thân kinh của hắn cũng đã đột phá nên khí lực của bản thân cũng tăng lên đến mấy ngàn cân. Vì vậy mà trước đây cầm Luyện Tâm kiếm cảm thấy hơi nhẹ tay, nhưng bây giờ thì hoàn toàn phù hơp.
Vốn hắn định sau cuộc luận kiếm giữa ngũ phong sẽ nghĩ cách tìm kiếm khoáng thạch cấp Thanh Phàm để rèn lại Luyện Tâm kiếm. Dù sao thì đến lúc đó, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh của hắn chắc chắn cũng đột phá tới tầng thứ năm, thân mình tương đương với một thanh kiếm cửu phẩm. Mà như vậy, thì một thanh kiếm cửu phẩm đối với hắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng sự thay đổi vào lúc này đã giải quyết sớm vấn đề của hắn. Cầm Luyện Tâm kiếm trong tay, cảm giác độ nặng nhẹ của nó rồi hắn từ từ chém về phía trước. Một đạo Phong Lôi kiếm khí dài ba thước rít lên mà bắn ra ngoài khiến cho cái cột đá vốn là khung nhà còn sót lại vỡ thành từng mảnh vụn.
Nét mặt hắn không giấu được sự khiếp sợ. Một kiếm vừa rồi, cơ bản Lục Thanh không sử dụng một chút Kiếm Nguyên nào. Nói cách khác, Phong Lôi kiếm khí hoàn toàn là thần thông của Luyện Tâm kiếm. Cảm thụ hai loại khí Phong Lôi hội tụ trên thân kiếm, Lục Thanh hiểu ra điều gì đó. Nếu như thế này, cho dù là một tông dân bình thường, chỉ cần biết một chút kiếm pháp cũng có được thực lực tương đương với kiếm giả có tu vi Kiếm Khách. Nhưng kiếm giả có tu vi như nhau thì cho dù là kiếm giả mới vào Kiếm Khách cũng không thể đỡ được Phong Lôi kiếm khí liên miên không dứt như vậy.
Rót vào trong thân kiếm một chút Kiếm Nguyên. “Xoẹt” trên mũi kiếm liền bắn ra một đạo Phong Lôi kiếm khí dài chín trượng. Nét mặt hắn tràn ngập sự mừng rỡ. Kiếm Nguyên rót vào Luyện Tâm kiếm, nếu cùng một uy lực sẽ tiết kiệm cho hắn gần nửa Kiếm Nguyên.
Hơn nữa, nắm Luyện Tâm kiếm trong tay, Lục Thanh cảm thấy sự cảm ứng của hắn đối với hai loại khí Phong Lôi trong trời đất cũng tăng lên gấp bội. Nếu hắn muốn, thậm chí chỉ trong nháy mắt là có thể ngưng tụ được Tử Điện và Tốn Phong để công kích.
– Thế nào? Bây giờ kiếm đã vừa tay chưa? – Đột nhiên, một âm thanh già nua quen thuộc vang lên trong đầu Lục Thanh.
– Sư phụ! – Không giấu được sự vui mừng, hắn bật thốt lên một tiếng.
– Cuối cùng thì người cũng tỉnh dậy.
– Ừm! Không biết cái vận *** chó của ngươi thế nào mà lại tìm được một viên Hồn thạch. Nếu không, lão phu phải mất tới hai năm mới có thể tỉnh lại, càng chưa cần nói tới việc Luyện Tâm kiếm của ngươi đột phá hạn chế mà đạt tới Thanh Phàm.
– Hồn thạch? Vậy hòn đá đó… – Lục Thanh hơi ngập ngừng.
– Hồn thạch là một viên đá mà ít nhất phải do cường giả cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể ngưng kết ra. Bên trong nó chỉ có lực linh hồn, là vật quan trọng để chú tạo thần kiếm cấp Bạch Linh. Ngoài ra, nó còn có thể chữa trị linh hồn, hồi phục thần thức, hay luyện chế đan dược. Nói chung, nó có rất nhiều tác dụng.
Trên mặt lại xuất hiện sự khiếp sợ, Lục Thanh mở miệng noi:
– Đây chắc chắn là vật của Kiếm Hoàng để lại?
– Đúng thế! Đó chính là Hồn thạch hạ phẩm do Kiếm Hoàng để lại. Vì vậy mà hấp thu toàn bộ mới có thể làm cho ta hồi phục hoàn toàn đồng thời có một nửa tiện nghi cho ngươi.
Nhưng ngay lập tức, Diệp lão có chút gì đó nghi hoặc, nói:
– Mặc dù bây giờ bất luận là sự tiến bộ của tu vi hay thực lực của ngươi cũng đều làm cho lão phu hài lòng. Thậm chí thực lực của ngươi bây giờ cũng chẳng hề sợ Kiếm Chủ tiểu thiên vị. Nhưng mà hồn thạch này rõ ràng không phải do trời đất sinh ra mà cũng chẳng thể do Kiếm Hoàng vất đi được.
– Trời đất sinh ra? Hồn thạch còn có thể do trời dất sinh ra nữa?
Diệp lão khẽ cười, nói:
– Bây giờ, ngươi mới chỉ trong một cái giếng, chỉ tiếp xúc một chút với sự huyền ảo của trời đất. Đại lục Kiếm Thần rất rộng, thậm chí chỉ trong khu vực Thập Vạn đại sơn ngươi cũng phải mất thời gian trăm năm mới có thể đi hết. Còn chưa kể tới ba nghìn hòn đảo nơi hải ngoại có rất nhiều cảnh đẹp huyền bí. Tầm mắt của ngươi bây giờ còn nhỏ lắm.
– Hồn thạch cũng có thể do trời đất sinh ra. Nhưng điều kiện để có được nó là rất khó khăn. Thậm chí chỉ có một số địa điểm đặc biệt mới có thể sản sinh ra nó. Nhưng phần lớn những nơi đó lại bị năm thánh địa Kiếm đạo nắm lấy. Chỉ có một số vị trí nhỏ mới rơi vào tay của mấy tông môn cấp Bạch Linh. Muốn tới được những nơi đó có thể nói là hết sức khó khăn.
Lục Thanh gật đầu. Bây giờ hắn mới biết bản thân may mắn như thế nào. Nếu không phải do Diệp lão ở trong Luyện Tâm kiếm phát hiện thì chỉ sợ hắn cũng đã bỏ qua Hồn thạch một loại chí bảo của các tông môn.
– Được rồi. Chuyện đó để nói sau, bây giờ bên ngoài còn có rất nhiều người. Bọn họ ngóng ngươi đã lâu lắm rồi. – Diệp lão chợt thay đổi chủ đề. Lục Thanh nghe thấy vậy chỉ cười lạnh trong đầu.
Sau đó, hắn gật đầu rồi thay đổi một bộ võ phục màu xanh. Cũng may lúc trước, hắn đã dặn tiểu nhị mua cho hắn hai bộ. Nếu không bây giờ mà bước ra ngoài chắc chắn sẽ làm trò cười cho mọi người.
Sau khi dùng vải áo quấn Luyện Tâm kiếm lại, hắn liền đeo nó lên lưng. Thân kiếm áp vào lưng khiến cho Luyện Tâm kiếm cảm nhận được một làn hơi thở ấm áp. Đồng thời, hai loại khí Phong Lôi trong trời đất liên tục chăm sóc thân kiếm một cách ân cần.
Chậm rãi đi xuống lầu, Lục Thanh bình thản bước ra ngoài khách sạn.
– Sao lại còn trẻ thế này? – Ba gã Chú Kiếm sư đứng đầu, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ. Với con mắt của họ chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra sự đặc biệt của Lục Thanh. Cả ba người đều có tu vi Kiếm Khách nên cho dù không cần thần thức nhưng vẫn làm cho bọn họ cảm nhận không được thì chỉ có một điều đó là tu vi của đối phương hoàn toàn hơn mình.
“Nhưng người thanh niên này là ai?” Cả ba người đều cảm thấy thắc mắc. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Kiếm Sư đại thiên vị, thì cho dù ba người sống đã lâu nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy. Mà bọn họ mới chỉ nhìn thấy trong khu vực của tông môn thì cao thủ trẻ tuổi số một trên Thanh Vân bảng cũng chỉ mới có tu vi Kiếm Sư trung thiên vị.
– Tiểu tử! Ngươi là người ở đâu?
– Thần kiếm cấp Thanh Phàm sau lưng ngươi là ở đâu?
– Trong khách điếm còn có ai không?
Ngay vào lúc Luyện Tâm kiếm bước ra khỏi cánh cửa khách điếm, những tiếng hỏi tới tấp vang lên. Nhưng không một người nào tin rằng, Lục Thanh mới chỉ là một gã thanh niên mười tám, mười chín tuổi lại có thể là một Chú Kiếm sư cấp Thanh Phàm. Hơn nữa, bọn họ không hề cảm nhận trên người Lục Thanh có Kiếm Nguyên dao động cùng với khí thế của cường giả.
Về phần ba gã Chú Kiếm sư đứng đầu, tất nhiên là họ cũng chẳng nói những gì mà mình đã gặp ra cho người khác. Cho dù là ai, nhưng chưa kịp nhìn thấy đối phương đã bị một đạo kiếm khí đánh bay ra ngoài cũng đều làm như vậy.
Ánh mắt sắc như dao của Lục Thanh nhìn qua toàn bộ đám kiếm giả đang tụ tập. Mấy người này không muốn tự thân mình tu luyện để tu vi tăng tiến mà lại có âm mưu muốn đoạt Luyện Tâm kiếm của hắn. Đúng là một đám tiểu nhân.
Nhếch mép cười lạnh, Lục Thanh chẳng thèm để ý, quay người đi về phía chưởng quỹ và đám tiểu nhị của khách điếm. Hắn móc trong người ra một cái ngọc ấn màu tím rồi búng nhẹ. Cái ngọc ấn như một thanh kiếm sắc bay thẳng đến trước mặt chưởng quỹ liền chậm lại rồi rơi vào tay hắn.
– Đây là một ngàn tử ngọc tệ đền bù tổn thất của các ngươi. – Nói xong, Lục Thanh cũng chẳng thèm để ý đến ai, cứ thế bước đi.
– Tiểu tử có ý gì? Nhiều người chúng ta ở đây như vậy. Ba vị đại sư còn chưa kiếm tra nó thuộc sở hữu của ai mà ngươi đã muốn mang thần kiếm đi hay sao. Chẳng lẽ sự chờ đợi của bọn ta là vô nghĩa? – Đột nhiên, một gã kiếm giả mặc võ phục màu đen lên tiếng. Lục Thanh liếc mắt liền nhận ra hắn có tu vi Kiếm Giải đại thiên vị. Sau đó đám kiếm giả vây quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
– Kiếm của ta! – Dừng lại, ánh mắt Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh lên tiếng.
Nhưng kiếm giả trung niên đó vẫn không có ý định bỏ qua cho Lục Thanh. Chỉ nghe hắn cười nhạo một tiếng, nét mặt khinh thường, nói:
– Ngươi nói nó là của ngươi, ta nói là ta đã mất nhiều năm để nuôi dưỡng…
– Cẩn thận! – Lão Chú Kiếm sư đứng đầu có tu vi cao nhất, vươn tay duỗi kiếm chỉ. Một đạo kiếm khí màu đỏ dài bảy thước bắn ra ngoài. Nhưng trong nháy mắt, hắn kinh hãi khi thấy Lục Thanh chẳng khác gì một bóng ma đã xuất hiện cách mặt hắn ba thước. Phong Lôi kiếm khí bao phủ bàn tay trái tạo ra áp lực, đập với kiếm khí của lão Chú Kiếm sư. Tiếp đó, trong nháy mắt tay hắn chụp thẳng vào cây búa lớn đang chắn trước ngực lão.
“Bình…”
Lão Chú Kiếm sư giống như một bao cát bắn ra ngoài. Cây búa lớn trong tay lão bị nghiền nát.
– Lục hộ pháp. – Lúc này, trên bầu trời chợt vang lên tiếng của Thảo Ngôn Tâm .
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, toàn thân của con giao long màu tím bao phủ bởi hai loại khí Phong Lôi. Cái miệng khổng lồ của nó mở ra, cất lên một tiếng ngâm xé gió.
“Ầm…”
Thân rồng hạ xuống khiến cho mái của khách sạn nát thành từng mảnh nhỏ. Lớp gỗ cứng chắc bay tán loạn.
Trong ánh mắt vui mừng pha lẫn sợ hãi, Lục Thanh không tin được vào mắt mình bởi hắn không ngờ được rằng lại có thể tiến hóa thành một thanh thượng phẩm Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Cho dù là cha hắn khi còn sống rèn năm thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm cũng chỉ có một thanh đạt tới trung phẩm. Vậy mà hôm nay, Luyện Tâm kiếm có thể đạt tới thượng phẩm, làm sao mà hắn không khiếp sợ.
Mắt thấy giao long màu tím dẫm trên khí Tốn Phong, chui vào trong Luyện tâm kiếm. Nhất thời, những tia sáng màu xanh tím chói mắt tỏa ra từ trong lòng của Luyện Tâm cùng với một làn hơi thở mạnh mẽ tràn ngập cả căn phòng. Làn hơi thở cứ thế khuếch tán ra ngoài, đẩy toàn bộ những người đứng xem tiếp tục lùi ra xa.
Ánh sáng tản đi để lại trước mặt Lục Thanh là Luyện Tâm kiếm màu xanh tím. Xung quanh thân kiếm có một vầng ánh sáng nhàn nhạt màu xanh tỏa ra. Đồng thời, Phong Lôi kiếm khí cũng tự nhiên xuất hiện, lưu chuyển trên thân kiếm. Mà kích thước của Luyện Tâm kiếm cũng thu nhỏ. Vốn dài năm thước, sáu tấc thì bây giờ chỉ còn bốn thước chín tấc. Chiều rộng của nó cũng chỉ còn ba tấc bẩy phân. Mặc dù nhìn vẫn to lớn nhưng đã nằm trong phạm vi mà người bình thường có thể chấp nhận.
Nắm lấy chuôi kiếm, Lục Thanh cảm nhận thấy sức nặng của nó chẳng những không giảm mà còn từ một trăm mười cân tăng lên đến hai trăm cân. Tuy nhiên, với cân nặng đó lại đối với Lục Thanh lại rất vừa tay. Dù sao thì Tử Hoàng Kiếm Thân kinh của hắn cũng đã đột phá nên khí lực của bản thân cũng tăng lên đến mấy ngàn cân. Vì vậy mà trước đây cầm Luyện Tâm kiếm cảm thấy hơi nhẹ tay, nhưng bây giờ thì hoàn toàn phù hơp.
Vốn hắn định sau cuộc luận kiếm giữa ngũ phong sẽ nghĩ cách tìm kiếm khoáng thạch cấp Thanh Phàm để rèn lại Luyện Tâm kiếm. Dù sao thì đến lúc đó, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh của hắn chắc chắn cũng đột phá tới tầng thứ năm, thân mình tương đương với một thanh kiếm cửu phẩm. Mà như vậy, thì một thanh kiếm cửu phẩm đối với hắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng sự thay đổi vào lúc này đã giải quyết sớm vấn đề của hắn. Cầm Luyện Tâm kiếm trong tay, cảm giác độ nặng nhẹ của nó rồi hắn từ từ chém về phía trước. Một đạo Phong Lôi kiếm khí dài ba thước rít lên mà bắn ra ngoài khiến cho cái cột đá vốn là khung nhà còn sót lại vỡ thành từng mảnh vụn.
Nét mặt hắn không giấu được sự khiếp sợ. Một kiếm vừa rồi, cơ bản Lục Thanh không sử dụng một chút Kiếm Nguyên nào. Nói cách khác, Phong Lôi kiếm khí hoàn toàn là thần thông của Luyện Tâm kiếm. Cảm thụ hai loại khí Phong Lôi hội tụ trên thân kiếm, Lục Thanh hiểu ra điều gì đó. Nếu như thế này, cho dù là một tông dân bình thường, chỉ cần biết một chút kiếm pháp cũng có được thực lực tương đương với kiếm giả có tu vi Kiếm Khách. Nhưng kiếm giả có tu vi như nhau thì cho dù là kiếm giả mới vào Kiếm Khách cũng không thể đỡ được Phong Lôi kiếm khí liên miên không dứt như vậy.
Rót vào trong thân kiếm một chút Kiếm Nguyên. “Xoẹt” trên mũi kiếm liền bắn ra một đạo Phong Lôi kiếm khí dài chín trượng. Nét mặt hắn tràn ngập sự mừng rỡ. Kiếm Nguyên rót vào Luyện Tâm kiếm, nếu cùng một uy lực sẽ tiết kiệm cho hắn gần nửa Kiếm Nguyên.
Hơn nữa, nắm Luyện Tâm kiếm trong tay, Lục Thanh cảm thấy sự cảm ứng của hắn đối với hai loại khí Phong Lôi trong trời đất cũng tăng lên gấp bội. Nếu hắn muốn, thậm chí chỉ trong nháy mắt là có thể ngưng tụ được Tử Điện và Tốn Phong để công kích.
– Thế nào? Bây giờ kiếm đã vừa tay chưa? – Đột nhiên, một âm thanh già nua quen thuộc vang lên trong đầu Lục Thanh.
– Sư phụ! – Không giấu được sự vui mừng, hắn bật thốt lên một tiếng.
– Cuối cùng thì người cũng tỉnh dậy.
– Ừm! Không biết cái vận *** chó của ngươi thế nào mà lại tìm được một viên Hồn thạch. Nếu không, lão phu phải mất tới hai năm mới có thể tỉnh lại, càng chưa cần nói tới việc Luyện Tâm kiếm của ngươi đột phá hạn chế mà đạt tới Thanh Phàm.
– Hồn thạch? Vậy hòn đá đó… – Lục Thanh hơi ngập ngừng.
– Hồn thạch là một viên đá mà ít nhất phải do cường giả cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể ngưng kết ra. Bên trong nó chỉ có lực linh hồn, là vật quan trọng để chú tạo thần kiếm cấp Bạch Linh. Ngoài ra, nó còn có thể chữa trị linh hồn, hồi phục thần thức, hay luyện chế đan dược. Nói chung, nó có rất nhiều tác dụng.
Trên mặt lại xuất hiện sự khiếp sợ, Lục Thanh mở miệng noi:
– Đây chắc chắn là vật của Kiếm Hoàng để lại?
– Đúng thế! Đó chính là Hồn thạch hạ phẩm do Kiếm Hoàng để lại. Vì vậy mà hấp thu toàn bộ mới có thể làm cho ta hồi phục hoàn toàn đồng thời có một nửa tiện nghi cho ngươi.
Nhưng ngay lập tức, Diệp lão có chút gì đó nghi hoặc, nói:
– Mặc dù bây giờ bất luận là sự tiến bộ của tu vi hay thực lực của ngươi cũng đều làm cho lão phu hài lòng. Thậm chí thực lực của ngươi bây giờ cũng chẳng hề sợ Kiếm Chủ tiểu thiên vị. Nhưng mà hồn thạch này rõ ràng không phải do trời đất sinh ra mà cũng chẳng thể do Kiếm Hoàng vất đi được.
– Trời đất sinh ra? Hồn thạch còn có thể do trời dất sinh ra nữa?
Diệp lão khẽ cười, nói:
– Bây giờ, ngươi mới chỉ trong một cái giếng, chỉ tiếp xúc một chút với sự huyền ảo của trời đất. Đại lục Kiếm Thần rất rộng, thậm chí chỉ trong khu vực Thập Vạn đại sơn ngươi cũng phải mất thời gian trăm năm mới có thể đi hết. Còn chưa kể tới ba nghìn hòn đảo nơi hải ngoại có rất nhiều cảnh đẹp huyền bí. Tầm mắt của ngươi bây giờ còn nhỏ lắm.
– Hồn thạch cũng có thể do trời đất sinh ra. Nhưng điều kiện để có được nó là rất khó khăn. Thậm chí chỉ có một số địa điểm đặc biệt mới có thể sản sinh ra nó. Nhưng phần lớn những nơi đó lại bị năm thánh địa Kiếm đạo nắm lấy. Chỉ có một số vị trí nhỏ mới rơi vào tay của mấy tông môn cấp Bạch Linh. Muốn tới được những nơi đó có thể nói là hết sức khó khăn.
Lục Thanh gật đầu. Bây giờ hắn mới biết bản thân may mắn như thế nào. Nếu không phải do Diệp lão ở trong Luyện Tâm kiếm phát hiện thì chỉ sợ hắn cũng đã bỏ qua Hồn thạch một loại chí bảo của các tông môn.
– Được rồi. Chuyện đó để nói sau, bây giờ bên ngoài còn có rất nhiều người. Bọn họ ngóng ngươi đã lâu lắm rồi. – Diệp lão chợt thay đổi chủ đề. Lục Thanh nghe thấy vậy chỉ cười lạnh trong đầu.
Sau đó, hắn gật đầu rồi thay đổi một bộ võ phục màu xanh. Cũng may lúc trước, hắn đã dặn tiểu nhị mua cho hắn hai bộ. Nếu không bây giờ mà bước ra ngoài chắc chắn sẽ làm trò cười cho mọi người.
Sau khi dùng vải áo quấn Luyện Tâm kiếm lại, hắn liền đeo nó lên lưng. Thân kiếm áp vào lưng khiến cho Luyện Tâm kiếm cảm nhận được một làn hơi thở ấm áp. Đồng thời, hai loại khí Phong Lôi trong trời đất liên tục chăm sóc thân kiếm một cách ân cần.
Chậm rãi đi xuống lầu, Lục Thanh bình thản bước ra ngoài khách sạn.
– Sao lại còn trẻ thế này? – Ba gã Chú Kiếm sư đứng đầu, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ. Với con mắt của họ chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra sự đặc biệt của Lục Thanh. Cả ba người đều có tu vi Kiếm Khách nên cho dù không cần thần thức nhưng vẫn làm cho bọn họ cảm nhận không được thì chỉ có một điều đó là tu vi của đối phương hoàn toàn hơn mình.
“Nhưng người thanh niên này là ai?” Cả ba người đều cảm thấy thắc mắc. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Kiếm Sư đại thiên vị, thì cho dù ba người sống đã lâu nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy. Mà bọn họ mới chỉ nhìn thấy trong khu vực của tông môn thì cao thủ trẻ tuổi số một trên Thanh Vân bảng cũng chỉ mới có tu vi Kiếm Sư trung thiên vị.
– Tiểu tử! Ngươi là người ở đâu?
– Thần kiếm cấp Thanh Phàm sau lưng ngươi là ở đâu?
– Trong khách điếm còn có ai không?
Ngay vào lúc Luyện Tâm kiếm bước ra khỏi cánh cửa khách điếm, những tiếng hỏi tới tấp vang lên. Nhưng không một người nào tin rằng, Lục Thanh mới chỉ là một gã thanh niên mười tám, mười chín tuổi lại có thể là một Chú Kiếm sư cấp Thanh Phàm. Hơn nữa, bọn họ không hề cảm nhận trên người Lục Thanh có Kiếm Nguyên dao động cùng với khí thế của cường giả.
Về phần ba gã Chú Kiếm sư đứng đầu, tất nhiên là họ cũng chẳng nói những gì mà mình đã gặp ra cho người khác. Cho dù là ai, nhưng chưa kịp nhìn thấy đối phương đã bị một đạo kiếm khí đánh bay ra ngoài cũng đều làm như vậy.
Ánh mắt sắc như dao của Lục Thanh nhìn qua toàn bộ đám kiếm giả đang tụ tập. Mấy người này không muốn tự thân mình tu luyện để tu vi tăng tiến mà lại có âm mưu muốn đoạt Luyện Tâm kiếm của hắn. Đúng là một đám tiểu nhân.
Nhếch mép cười lạnh, Lục Thanh chẳng thèm để ý, quay người đi về phía chưởng quỹ và đám tiểu nhị của khách điếm. Hắn móc trong người ra một cái ngọc ấn màu tím rồi búng nhẹ. Cái ngọc ấn như một thanh kiếm sắc bay thẳng đến trước mặt chưởng quỹ liền chậm lại rồi rơi vào tay hắn.
– Đây là một ngàn tử ngọc tệ đền bù tổn thất của các ngươi. – Nói xong, Lục Thanh cũng chẳng thèm để ý đến ai, cứ thế bước đi.
– Tiểu tử có ý gì? Nhiều người chúng ta ở đây như vậy. Ba vị đại sư còn chưa kiếm tra nó thuộc sở hữu của ai mà ngươi đã muốn mang thần kiếm đi hay sao. Chẳng lẽ sự chờ đợi của bọn ta là vô nghĩa? – Đột nhiên, một gã kiếm giả mặc võ phục màu đen lên tiếng. Lục Thanh liếc mắt liền nhận ra hắn có tu vi Kiếm Giải đại thiên vị. Sau đó đám kiếm giả vây quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
– Kiếm của ta! – Dừng lại, ánh mắt Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh lên tiếng.
Nhưng kiếm giả trung niên đó vẫn không có ý định bỏ qua cho Lục Thanh. Chỉ nghe hắn cười nhạo một tiếng, nét mặt khinh thường, nói:
– Ngươi nói nó là của ngươi, ta nói là ta đã mất nhiều năm để nuôi dưỡng…
– Cẩn thận! – Lão Chú Kiếm sư đứng đầu có tu vi cao nhất, vươn tay duỗi kiếm chỉ. Một đạo kiếm khí màu đỏ dài bảy thước bắn ra ngoài. Nhưng trong nháy mắt, hắn kinh hãi khi thấy Lục Thanh chẳng khác gì một bóng ma đã xuất hiện cách mặt hắn ba thước. Phong Lôi kiếm khí bao phủ bàn tay trái tạo ra áp lực, đập với kiếm khí của lão Chú Kiếm sư. Tiếp đó, trong nháy mắt tay hắn chụp thẳng vào cây búa lớn đang chắn trước ngực lão.
“Bình…”
Lão Chú Kiếm sư giống như một bao cát bắn ra ngoài. Cây búa lớn trong tay lão bị nghiền nát.
– Lục hộ pháp. – Lúc này, trên bầu trời chợt vang lên tiếng của Thảo Ngôn Tâm .