Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 325: Liệt Địa, Hàn Sương (trung)

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Lát sau, theo Hỏa liệt chùy pháp của Lăng Vân không ngừng vũ động, đá hệ Thổ nhanh chóng dung nhập vào trong kiếm phôi. Bất quá xem ra để dung nhập đá hệ Thổ vào kiếm phôi tựa hồ rất hao phí khí lực của hắn, cho dù có Kiếm Nguyên mạnh mẽ chống đỡ thì hơi thở của hắn cũng trở lên dồn dập.

Lăng Vân cố gắng điều chỉnh hô hấp, tập trung vào Hỏa Kim chùy trong tay, hắn không hề để ý đến chòm râu dài của mình đang rất nhanh ngắn đi, mùi khét bắt đầu tỏa ra.

Trầm quát một tiếng, chân trái Lăng Vân bước lên, Kiếm Nguyên hệ Hỏa không ngừng quán trú vào trong lò đúc.

Suy

Ngay sau đó, nguyên bản ngọn lửa trên miệng lò có màu đỏ đậm lập tức biến thành màu tím, không gian chung quanh liên tục vặn vẹo. Bất quá tựa hồ Lăng Vân khống chế Kiếm Nguyên truyền vào nên khiến ngọn lửa chỉ có màu tím nhạt, thủy chung không khiến không khí bị đốt cháy thành chân không.

“Đây là Địa Hỏa loại kém nhất được hắn dùng Kiếm Nguyên hệ Hỏa thôi phát ra từ Tử Viên Kim. Tuy Tử Viêm Kim không có thuộc tính gì nhưng bên trong lại có hỏa chủng có thể kích phát ra Địa Hỏa.” Một Chú Kiếm Sư khác bên cạnh Nhan Như Ngọc mở miệng nói.

Hừ lạnh một tiếng, Nhan Như Ngọc nói: “Địa Hỏa thì như thế nào. Tuy Thanh Hỏa Tinh Kim lô của Lục gia chúng ta không thể thôi phát ra Địa hỏa nhưng lại có thể đề cao gấp đôi nhiệt độ ngọn lửa. Thậm chí tài liệu luyện chế Thần Kiếm cấp Thanh Phàm cũng có thể dễ dàng hòa tan, tiết kiệm được thời gian dung hợp tài liệu.”

Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, lão nhân Chú Kiếm Sư vừa nói nhìn thoáng qua Thanh Hỏa Kim Tinh lô, trong ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Theo thời gian trôi qua, đá hệ Thổ đã hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm phôi, hình thành một tia khí sắc bén nặng như núi. Thậm chí trong hư không còn có nhiều điểm sáng màu vàng đất tụ tập lại.

Phần đông Chú Kiếm Sư ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm vào các động tác của Lăng Vân không dám nháy mắt, sợ sẽ bỏ qua bất cứ động tác gì của hắn.

Thời gian một nén hương ngắn ngủi tuy không thể cho bọn họ lập tức thu hoạch được nhiều nhưng từ trong chùy pháp của Lăng Vân bọn họ cũng có thể lĩnh ngộ ra được một ít. Lĩnh ngộ bao nhiêu lại phải xem vào ngộ tính của mỗi người.

Thời gian một nén hương qua đi được hơn phân nửa, rốt cục Lăng Vân cũng hét lớn một tiếng, mồ hôi đầy đầu lập tức theo Kiếm Nguyên hệ Hỏa bốc lên thành sương mù màu trắng, các nếp nhăn trên trán hắn cũng đồng thời căng ra.

Xuy

Lăng Vân lấy Huyền Băng kiềm kẹp lấy kiếm phôi nhúng vào thùng nước suối Bích Hàn đàm bên cạnh. Điều này khiến Đồ Hà ở bên dưới kinh ngạc không thôi, hắn nhưng mà biết nước suối Bích Hàn đàm này chính là trấn phong chi bảo của núi Phiêu Miễu. Chẳng những có tác dụng đề cao phẩm chất trong rèn kiếm mà kiếm giả có thể ngâm mình trong đó sẽ có công hiệu tẩy cân phạt tủy. Hiệu quả tuy mỏng manh nhưng lại phi thường trân quý. Muốn lấy được nước trong Bích Hàn đàm của núi Phiêu Miễu thật sự rất khó.

Cho dù là gia tộc họ Lục lúc trước cũng phải trả giá một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm mới đổi được một ít. Hiện giờ Lăng Vân lại có thể xuất ra một ít, xem ra hắn đã phải trả giá không nhỏ.

Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm xem thanh kiếm Lăng Vân rèn ra có thể đạt tới cấp độ gì. Lúc này, theo thanh kiếm được nhúng vào nước suối Bích Hàn đàm, từng luồng khói trắng, cùng với ánh sáng màu vàng đất tỏa ra, trong nháy mắt bao phủ cả thân hình của Lăng Vân cùng phạm vị bãi đá mấy trượng.

Ngâm

Lập tức một tiếng kiếm ngâm hùng hậu vang lên. Đoàn sương mù màu vàng đất rất nhanh vỡ ra rồi ngưng kết thành chín đóa Kiếm Liên màu vàng ở đuôi chín Kiếm Liên này còn ẩn hiện chín con giao long nhỏ màu vàng, từng ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện ra xen lẫn với Kiếm Liên màu vàng, trông rất lung linh huyền ảo.

“Cực phẩm!” Lần này Đồ Hà cũng từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc thật sâu nhìn chằm chằm tới Lăng Vân. Trong tay Lăng Vân đang cầm là một thanh trường kiếm màu vàng đất có phong cách rất cổ xưa. Thanh kiếm trông không có vẻ gì hoa lệ mà rất bình thường, chỉ là thân kiếm có vẻ rất bạc. Đừng từ xa nhìn như có cảm giác có thể nhìn xuyên thấu thân kiếm.

Ở mũi kiếm không ngừng có Kiếm Khí màu vàng đất thò ra thụt vào, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Lăng Vân tu luyện Kiếm Khí hệ hỏa mà đạo Kiếm Khí ở đầu mũi kiếm lại có màu vàng đất, rõ ràng là có hệ Thổ. Đương nhiên không phải nói cũng biết Lăng Vân không thể có khả năng phát ra Kiếm Khí hệ Thổ.

Chuôi kiếm cửu phẩm này lại có thể tự kéo dài ra Kiếm Khí, đây cơ hồ đã là siêu việt vượt khỏi phạm trù của cửu phẩm. Phải biết rằng cưới cấp Thanh Phàm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng phúc Kiếm Khí cho chủ nhân mà thôi, giống như thanh kiếm này tự động phát ra Kiếm Khí thì chỉ sợ trừ bỏ những thanh Thần Kiếm ra, còn chưa ai nhìn thấy được.

Rất vừa lòng nhìn thanh kiếm trong tay, Lăng Vân chậm rãi đưa tay vuốt ve thân kiếm vừa đi tới trước bãi đá. Hắn cũng không làm động tác gì mà cứ như vậy buông lỏng chuôi kiếm ra.

Không có gì trở ngại thanh kiếm liền cắm sâu vào trong bãi đá đến tận chuôi. Thậm chí ở gần chuôi kiếm, mọi người còn nhìn thấy mấy cái khe nứt vỡ.

Thanh kiếm này thật nặng!

Trong lòng Nhan Như Ngọc phỏng chừng, sợ là thanh kiếm này phải nặng từ bốn mươi đến năm mươi cân, thật sự là không thua gì chùy đúc.

Lăng Vân nhìn về khe rãnh vừa nứt ra, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời cao giọng nói:

“Thanh kiếm cửu phẩm Liệt Địa, thỉnh chư bị đánh giá.”

“Liệt Địa!” Đồ Hà khẽ thì thào, trong mắt chợt lóe lên tinh quang thấp giọng nói: “Khẩu khí thật lớn a!”

Tuy nói như thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận chuôi Liệt Địa kiếm này của Lăng vân đã có trình độ siêu việt cửu phẩm, thậm chí đã có một nửa uy lực của Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

“Quả nhiên là Lăng đại sư thật cao minh!”

“Sợ là trừ Minh đại sư, Tử Hà tông chúng ta lại sắp có thêm một Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm!”

“Đúng vậy, ngươi xem thanh kiếm này sợ rằng uy lực siêu việt rất cả các thanh kiếm cửu phẩm rồi. Trên Kiếm Liên cũng có hiện tượng muốn thành giao long a!”

Nhìn đến chuôi Liệt Địa kiếm này, Dịch Vân thở dài một hơi. Khi chuôi kiếm này hoàn thành, một tia hy vọng bốn gã Chú Kiếm Sư bên mình có thể chiến thắng trong lòng lão đã hoàn toàn bị dập tắt.

Sợ là gia chủ đến cũng không thể làm được như thế! Trong lòng Dịch Vân thầm nghĩ.

Lão ở gia tộc họ Lục vài thập niên nên cũng có một chút nhãn lực. Hắn tinh tường biết Lục Thanh có thể đúc ra thanh Thần Mộc kiếm lúc trước là dựa vào lĩnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, cùng với khả năng phán đoán bản chất và phối hợp tài liệu. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nhưng chung quy Lục Thanh không có nhiều kinh nghiệm chú kiếm, tuy nói tài nghệ không kém nưng trình độ thuần thục cùng với kinh nghiệm của hắn còn không bằng một Chú Kiếm Sư bát phẩm. Cho dù Lục Thanh có tham gia chỉ sợ cuối cùng cũng không thể đúc ra được một thanh kiếm bằng với Liệt Địa kiếm này được. Trừ phi hắn có thể đúc ra một thanh kiếm thuộc tính tinh thuần giống như vậy hoặc là một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Dịch Vân thở dài cúi đầu nhìn tới bao vải thô cạnh Thanh Hỏa Tinh Kim lô. Bên trong đó đựng tài liệu chú kiếm nào lão đương nhiên biết rõ.

Lăng Vân đắc ý đi xuống bên dưới. Tựa hồ lần chú kiếm này tiêu hao rất nhiều tâm lực của hắn, cước bộ có chút phù phiếm, phải dưới nâng đỡ của hai gã đệ tử mới về được chỗ ngồi, mặc dù vậy thì ý mừng trên mặt hắn cũng không biến mất.

Chú luyện lần này thành công trên cả mong đợi của hắn!

Tựa hồ không quen nhìn vẻ mặt của Lăng Vân, Đồ Hà hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay lên. Nhất thời có hai gã đệ tử tiến lên đem một cái lò đúc màu đỏ đậm lên trên sân.

Thậm chí còn không đợi cho giới thiệu, hắn đã bước lên. Đồng thời một gã đệ tử cũng đi theo bên cạnh, trong tay có cầm một chiếc chùy đúc màu vàng ròng, cùng một cái kiềm màu bích lam. Khí thế trên người Đồ Hà rất nhanh tăng lên.

Cảm thụ được Kiếm Nguyên dao động trên người Đồ Hà, ánh mắt Nhan Như Ngọc lại trầm xuống, lại là một gã Kiếm Sư!

Mà đi được hai bước Đồ Hà cũng mất kiên nhẫn, liền phi thân bay thẳng lên bảy tám trượng cao. Dưới ánh mắt kinh thán của chúng Chú Kiếm Sư, thân hình hắn nhẹ nhàng rơi xuống trên sân.

“Đó là Kim Băng chùy chịu nhiệt rất tốt, cho dù để trong trung tâm núi lửa cũng phải mất mấy ngày mới hòa tan được. Hơn nữa chùy này có thể hỗ trợ đề cao việc rèn kiếm hệ Thủy.”

“Kia là Hỏa Nguyên lô có thể tăng nhiệt độ ngọn lửa, cũng có thể coi là lò đúc trung phẩm. Còn kia là Bích Thủy kiềm rất hiếm thấy, có khả năng làm dịu đi kiếm phôi khi làm lạnh định phẩm cấp.”

Nhan Như Ngọc nghe giới thiệu mà mày nhíu càng sâu, bỗng dưng mở miệng nói: “Không cần nói nữa!”

Thanh âm này tuy nhẹ nhàng mà thể hiện ra vẻ kiên quyết vô cùng. Chú Kiếm Sư vừa nói thở dài một tiếng lui ra sau, hắn biết trong lòng Thái phu nhân đang dần tuyệt vọng.

Trên sân.

Theo khí thế cả người Đồ Hà tăng lên tới cực trí, trên người hắn lập tức bắn ra mấy đạo Kiếm Khí hệ Thủy đem ngọn lửa trên lò đúc phân thành hai nửa.

Dưới chân hắn, một bao vải thô bị Kiếm Khí xẹt qua liền để lộ ra tảng đá ngăm đen to bằng đầu người bên trong.

Tảng đá này không hề có chỗ nào kỳ lạ, nếu ném vào trong núi đá phỏng chừng chẳng ai thấy nó có gì đặc biệt cả.

“Trăm năm Huyền Băng Thạch!” Lăng Vân vừa nhìn thấy tảng đá liền kinh hô ra tiếng.

Lát sau, theo Hỏa liệt chùy pháp của Lăng Vân không ngừng vũ động, đá hệ Thổ nhanh chóng dung nhập vào trong kiếm phôi. Bất quá xem ra để dung nhập đá hệ Thổ vào kiếm phôi tựa hồ rất hao phí khí lực của hắn, cho dù có Kiếm Nguyên mạnh mẽ chống đỡ thì hơi thở của hắn cũng trở lên dồn dập.

Lăng Vân cố gắng điều chỉnh hô hấp, tập trung vào Hỏa Kim chùy trong tay, hắn không hề để ý đến chòm râu dài của mình đang rất nhanh ngắn đi, mùi khét bắt đầu tỏa ra.

Trầm quát một tiếng, chân trái Lăng Vân bước lên, Kiếm Nguyên hệ Hỏa không ngừng quán trú vào trong lò đúc.

Suy

Ngay sau đó, nguyên bản ngọn lửa trên miệng lò có màu đỏ đậm lập tức biến thành màu tím, không gian chung quanh liên tục vặn vẹo. Bất quá tựa hồ Lăng Vân khống chế Kiếm Nguyên truyền vào nên khiến ngọn lửa chỉ có màu tím nhạt, thủy chung không khiến không khí bị đốt cháy thành chân không.

“Đây là Địa Hỏa loại kém nhất được hắn dùng Kiếm Nguyên hệ Hỏa thôi phát ra từ Tử Viên Kim. Tuy Tử Viêm Kim không có thuộc tính gì nhưng bên trong lại có hỏa chủng có thể kích phát ra Địa Hỏa.” Một Chú Kiếm Sư khác bên cạnh Nhan Như Ngọc mở miệng nói.

Hừ lạnh một tiếng, Nhan Như Ngọc nói: “Địa Hỏa thì như thế nào. Tuy Thanh Hỏa Tinh Kim lô của Lục gia chúng ta không thể thôi phát ra Địa hỏa nhưng lại có thể đề cao gấp đôi nhiệt độ ngọn lửa. Thậm chí tài liệu luyện chế Thần Kiếm cấp Thanh Phàm cũng có thể dễ dàng hòa tan, tiết kiệm được thời gian dung hợp tài liệu.”

Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, lão nhân Chú Kiếm Sư vừa nói nhìn thoáng qua Thanh Hỏa Kim Tinh lô, trong ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Theo thời gian trôi qua, đá hệ Thổ đã hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm phôi, hình thành một tia khí sắc bén nặng như núi. Thậm chí trong hư không còn có nhiều điểm sáng màu vàng đất tụ tập lại.

Phần đông Chú Kiếm Sư ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm vào các động tác của Lăng Vân không dám nháy mắt, sợ sẽ bỏ qua bất cứ động tác gì của hắn.

Thời gian một nén hương ngắn ngủi tuy không thể cho bọn họ lập tức thu hoạch được nhiều nhưng từ trong chùy pháp của Lăng Vân bọn họ cũng có thể lĩnh ngộ ra được một ít. Lĩnh ngộ bao nhiêu lại phải xem vào ngộ tính của mỗi người.

Thời gian một nén hương qua đi được hơn phân nửa, rốt cục Lăng Vân cũng hét lớn một tiếng, mồ hôi đầy đầu lập tức theo Kiếm Nguyên hệ Hỏa bốc lên thành sương mù màu trắng, các nếp nhăn trên trán hắn cũng đồng thời căng ra.

Xuy

Lăng Vân lấy Huyền Băng kiềm kẹp lấy kiếm phôi nhúng vào thùng nước suối Bích Hàn đàm bên cạnh. Điều này khiến Đồ Hà ở bên dưới kinh ngạc không thôi, hắn nhưng mà biết nước suối Bích Hàn đàm này chính là trấn phong chi bảo của núi Phiêu Miễu. Chẳng những có tác dụng đề cao phẩm chất trong rèn kiếm mà kiếm giả có thể ngâm mình trong đó sẽ có công hiệu tẩy cân phạt tủy. Hiệu quả tuy mỏng manh nhưng lại phi thường trân quý. Muốn lấy được nước trong Bích Hàn đàm của núi Phiêu Miễu thật sự rất khó.

Cho dù là gia tộc họ Lục lúc trước cũng phải trả giá một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm mới đổi được một ít. Hiện giờ Lăng Vân lại có thể xuất ra một ít, xem ra hắn đã phải trả giá không nhỏ.

Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm xem thanh kiếm Lăng Vân rèn ra có thể đạt tới cấp độ gì. Lúc này, theo thanh kiếm được nhúng vào nước suối Bích Hàn đàm, từng luồng khói trắng, cùng với ánh sáng màu vàng đất tỏa ra, trong nháy mắt bao phủ cả thân hình của Lăng Vân cùng phạm vị bãi đá mấy trượng.

Ngâm

Lập tức một tiếng kiếm ngâm hùng hậu vang lên. Đoàn sương mù màu vàng đất rất nhanh vỡ ra rồi ngưng kết thành chín đóa Kiếm Liên màu vàng ở đuôi chín Kiếm Liên này còn ẩn hiện chín con giao long nhỏ màu vàng, từng ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện ra xen lẫn với Kiếm Liên màu vàng, trông rất lung linh huyền ảo.

“Cực phẩm!” Lần này Đồ Hà cũng từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc thật sâu nhìn chằm chằm tới Lăng Vân. Trong tay Lăng Vân đang cầm là một thanh trường kiếm màu vàng đất có phong cách rất cổ xưa. Thanh kiếm trông không có vẻ gì hoa lệ mà rất bình thường, chỉ là thân kiếm có vẻ rất bạc. Đừng từ xa nhìn như có cảm giác có thể nhìn xuyên thấu thân kiếm.

Ở mũi kiếm không ngừng có Kiếm Khí màu vàng đất thò ra thụt vào, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Lăng Vân tu luyện Kiếm Khí hệ hỏa mà đạo Kiếm Khí ở đầu mũi kiếm lại có màu vàng đất, rõ ràng là có hệ Thổ. Đương nhiên không phải nói cũng biết Lăng Vân không thể có khả năng phát ra Kiếm Khí hệ Thổ.

Chuôi kiếm cửu phẩm này lại có thể tự kéo dài ra Kiếm Khí, đây cơ hồ đã là siêu việt vượt khỏi phạm trù của cửu phẩm. Phải biết rằng cưới cấp Thanh Phàm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng phúc Kiếm Khí cho chủ nhân mà thôi, giống như thanh kiếm này tự động phát ra Kiếm Khí thì chỉ sợ trừ bỏ những thanh Thần Kiếm ra, còn chưa ai nhìn thấy được.

Rất vừa lòng nhìn thanh kiếm trong tay, Lăng Vân chậm rãi đưa tay vuốt ve thân kiếm vừa đi tới trước bãi đá. Hắn cũng không làm động tác gì mà cứ như vậy buông lỏng chuôi kiếm ra.

Không có gì trở ngại thanh kiếm liền cắm sâu vào trong bãi đá đến tận chuôi. Thậm chí ở gần chuôi kiếm, mọi người còn nhìn thấy mấy cái khe nứt vỡ.

Thanh kiếm này thật nặng!

Trong lòng Nhan Như Ngọc phỏng chừng, sợ là thanh kiếm này phải nặng từ bốn mươi đến năm mươi cân, thật sự là không thua gì chùy đúc.

Lăng Vân nhìn về khe rãnh vừa nứt ra, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời cao giọng nói:

“Thanh kiếm cửu phẩm Liệt Địa, thỉnh chư bị đánh giá.”

“Liệt Địa!” Đồ Hà khẽ thì thào, trong mắt chợt lóe lên tinh quang thấp giọng nói: “Khẩu khí thật lớn a!”

Tuy nói như thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận chuôi Liệt Địa kiếm này của Lăng vân đã có trình độ siêu việt cửu phẩm, thậm chí đã có một nửa uy lực của Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

“Quả nhiên là Lăng đại sư thật cao minh!”

“Sợ là trừ Minh đại sư, Tử Hà tông chúng ta lại sắp có thêm một Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm!”

“Đúng vậy, ngươi xem thanh kiếm này sợ rằng uy lực siêu việt rất cả các thanh kiếm cửu phẩm rồi. Trên Kiếm Liên cũng có hiện tượng muốn thành giao long a!”

Nhìn đến chuôi Liệt Địa kiếm này, Dịch Vân thở dài một hơi. Khi chuôi kiếm này hoàn thành, một tia hy vọng bốn gã Chú Kiếm Sư bên mình có thể chiến thắng trong lòng lão đã hoàn toàn bị dập tắt.

Sợ là gia chủ đến cũng không thể làm được như thế! Trong lòng Dịch Vân thầm nghĩ.

Lão ở gia tộc họ Lục vài thập niên nên cũng có một chút nhãn lực. Hắn tinh tường biết Lục Thanh có thể đúc ra thanh Thần Mộc kiếm lúc trước là dựa vào lĩnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, cùng với khả năng phán đoán bản chất và phối hợp tài liệu. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nhưng chung quy Lục Thanh không có nhiều kinh nghiệm chú kiếm, tuy nói tài nghệ không kém nưng trình độ thuần thục cùng với kinh nghiệm của hắn còn không bằng một Chú Kiếm Sư bát phẩm. Cho dù Lục Thanh có tham gia chỉ sợ cuối cùng cũng không thể đúc ra được một thanh kiếm bằng với Liệt Địa kiếm này được. Trừ phi hắn có thể đúc ra một thanh kiếm thuộc tính tinh thuần giống như vậy hoặc là một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Dịch Vân thở dài cúi đầu nhìn tới bao vải thô cạnh Thanh Hỏa Tinh Kim lô. Bên trong đó đựng tài liệu chú kiếm nào lão đương nhiên biết rõ.

Lăng Vân đắc ý đi xuống bên dưới. Tựa hồ lần chú kiếm này tiêu hao rất nhiều tâm lực của hắn, cước bộ có chút phù phiếm, phải dưới nâng đỡ của hai gã đệ tử mới về được chỗ ngồi, mặc dù vậy thì ý mừng trên mặt hắn cũng không biến mất.

Chú luyện lần này thành công trên cả mong đợi của hắn!

Tựa hồ không quen nhìn vẻ mặt của Lăng Vân, Đồ Hà hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay lên. Nhất thời có hai gã đệ tử tiến lên đem một cái lò đúc màu đỏ đậm lên trên sân.

Thậm chí còn không đợi cho giới thiệu, hắn đã bước lên. Đồng thời một gã đệ tử cũng đi theo bên cạnh, trong tay có cầm một chiếc chùy đúc màu vàng ròng, cùng một cái kiềm màu bích lam. Khí thế trên người Đồ Hà rất nhanh tăng lên.

Cảm thụ được Kiếm Nguyên dao động trên người Đồ Hà, ánh mắt Nhan Như Ngọc lại trầm xuống, lại là một gã Kiếm Sư!

Mà đi được hai bước Đồ Hà cũng mất kiên nhẫn, liền phi thân bay thẳng lên bảy tám trượng cao. Dưới ánh mắt kinh thán của chúng Chú Kiếm Sư, thân hình hắn nhẹ nhàng rơi xuống trên sân.

“Đó là Kim Băng chùy chịu nhiệt rất tốt, cho dù để trong trung tâm núi lửa cũng phải mất mấy ngày mới hòa tan được. Hơn nữa chùy này có thể hỗ trợ đề cao việc rèn kiếm hệ Thủy.”

“Kia là Hỏa Nguyên lô có thể tăng nhiệt độ ngọn lửa, cũng có thể coi là lò đúc trung phẩm. Còn kia là Bích Thủy kiềm rất hiếm thấy, có khả năng làm dịu đi kiếm phôi khi làm lạnh định phẩm cấp.”

Nhan Như Ngọc nghe giới thiệu mà mày nhíu càng sâu, bỗng dưng mở miệng nói: “Không cần nói nữa!”

Thanh âm này tuy nhẹ nhàng mà thể hiện ra vẻ kiên quyết vô cùng. Chú Kiếm Sư vừa nói thở dài một tiếng lui ra sau, hắn biết trong lòng Thái phu nhân đang dần tuyệt vọng.

Trên sân.

Theo khí thế cả người Đồ Hà tăng lên tới cực trí, trên người hắn lập tức bắn ra mấy đạo Kiếm Khí hệ Thủy đem ngọn lửa trên lò đúc phân thành hai nửa.

Dưới chân hắn, một bao vải thô bị Kiếm Khí xẹt qua liền để lộ ra tảng đá ngăm đen to bằng đầu người bên trong.

Tảng đá này không hề có chỗ nào kỳ lạ, nếu ném vào trong núi đá phỏng chừng chẳng ai thấy nó có gì đặc biệt cả.

“Trăm năm Huyền Băng Thạch!” Lăng Vân vừa nhìn thấy tảng đá liền kinh hô ra tiếng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky