Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 37: Có lẽ chúng ta có thể thử

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Hàn Thất Lục không hề bị ảnh hưởng bởi Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ, mà ngược lại càng hôn sâu hơn, giống như muốn đem cô nuốt hết vào bụng.

Thanh âm đóng cửa lại kích thích đến đại não của An Sơ Hạ, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy Hàn Thất Lục ra. Đưa tay tát hắn một cái.

Đây là lần thứ mấy cô bị cưỡng hôn lại là lần thứ mấy tát Hàn Thất Lục cô cũng không nhớ rõ. Hơn nữa là không muốn nhớ…

Đặt tay lên môi mình, biểu tình vô cùng chán ghét. An Sơ Hạ ôm đầu gối khóc nức nở, lúc đầu chỉ là nhỏ giọng khóc, nhưng đến cuối cùng lại giống như bị bệnh tâm thần gào khóc.

” An Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu cô, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ: “Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ quan hệ chán ghét này từng bước tiến lên.”

Thân thể cô cứng đờ, ngừng khóc, nhưng không ngẩng đầu.

“Đương nhiên, bổn thiếu gia không có ý thích cô. Bổn thiếu gia chỉ là… Thương hại cô. Âm mưu tính toán để trở thành vị hôn thê của tôi, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô một lần. Có lẽ chúng ta có thể… thử tìm hiểu xem?”

Những lời này Hàn Thất Lục chưa từng nói cho nữ sinh nào, còn ăn nói nhẹ nhàng như vậy. Mặc dù nội dung lời nói của hắn hơi khó nghe. Nhưng điểm chính là câu cuối cùng ‘có lẽ chúng ta có thể thử tìm hiểu xem’.

Trầm mặc vài giây, An Sơ Hạ ngẩng đầu, mặt cô toàn là nước mắt, con ngươi bình tĩnh làm cho người ta không biết cô đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, cô mở miệng, phun ra một chữ.

“Cút!”

Cô cảm thấy ý tứ trong lời Hàn Thất Lục nói với cô chính là sỉ nhục, cô trong mắt Hàn Thất Lục chỉ là một con rối, lúc vui vẻ thì hôn vài cái, mất hứng liền đá đi.

Lời nói của An Sơ Hạ cũng làm cho Hàn Thất Lục vô cùng khó chịu, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị tát, chưa từng bị người ta quát ‘cút’?

Cắn chặt hàm răng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “An Sơ Hạ, bổn thiếu gia chính là cho cô cơ hội cuối cùng. Lạt mềm buộc chặt cũng không cần đùa quá mức, có chừng có mực mới là người tôi thích.”

“Tôi kêu anh cút ra!” Cô xoay người cầm gối ném Hàn Thất Lục: “Tên ác ma này, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”

Hàn Thất Lục nhẹ nhàng bắt lấy cái gối kia, nắm chặt tay, cuối cùng hắn ném mạnh gối xuống đất.

” An Sơ Hạ, tất cả chuyện này là do cô tự chuốc lấy!”

” — Rầm!” Sau tiếng bước chân dồn dập là tiếng đóng cửa thật lớn. Nếu không phải cửa rất dày, sớm đã bị Hàn Thất Lục biến thành hình dạng khác.

Tay phải gắt gao cầm lấy ra giường, cô lại gào khóc. Mẹ à, vì sao cuối cùng con lại là người bị hiểu lầm?

Đúng là cô nghèo, nhưng cô không phải là loại người ngay cả lòng tự tôn cũng không cần!

Cô cũng không hiểu vì sao Hàn Thất Lục không buông tha bất cứ cơ hội nào làm cô nhục nhã, cô chỉ hiểu… Cô hận hắn!

Dưới lầu phòng khách.

“A, Thất Lục thiếu gia sao lại mất hứng rồi?” Lăng Hàn Vũ bắt chéo chân vẻ mặt đầy ý cười: “Không phải vì hai chúng tôi quấy rầy đi? Được rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Lăng Hàn Vũ ngốc không hề phát hiện ra có chuyện gì không bình thường, vẫn là Tiêu Minh Lạc tâm tư kín đáo, liếc mắt một cái liếc mắt một cái liền thấy Hàn Thất Lục không bình thường.

“Thất Lục, xảy ra chuyện gì Sắc mặt của cậu… Không giống như bình thường.”

P/s: Mình tính đi ngủ rồi mà nghĩ lại chương này có cái hay nên dậy dịch tiếp =))

Chọn tập
Bình luận