Ed: Lina Thuỳ
Beta: Sam Sam
Nhưng trước mắt, đôi mắt thẳng tắp của Khưong Viên Viên theo dõi anh, khiến ai cũng rựn cả tóc gáy, trừ khi anh độn thổ, nếu không khẳng định là sẽ không đi được.
Cứ như vậy, sắc mặt anh vẫn như thường, làm như cái gì cũng không biết, cố ý coi như không có ánh mắt khủng bố kia, trái lại đi đến cầu thang. Nhưng cẩn thận thì có thể thấy được sống lưng của Hàn Thất Lục cứng ngắc.
Không thể không thừa nhận, anh đối Khương Viên Viên thật đúng là không có cách nào!
“Muốn đi đâu?” Khương Viên Viên cất giọng, thiếu chút nữa đem tinh thần cao độ khẩn trương mà dọa Hàn Thất Lục.
Anh lập tức dừng bước, xoay người nhìn về phía Khương Viên Viên nói: “Về phòng ngủ.”
Nghe câu trả lời, Khương Viên Viên lập tức giận đến nhất thời nói không ra lời, nhưng thấy Hàn Thất Lục lại muốn xoay người đi lên lầu, bà hít sâu một hơi, cố gắng ổn định nói: “Con khoan đã, theo ta qua đây.”
Khương Viên Viên xoay người đi, Hàn Thất Lục cũng chỉ biết theo sau. Đây là giông bão sắp tới trước sự yên lặng sao? Khương Viên Viên tiện tay kêu một nữ giúp việc, thì thầm vài tiếng bên tai cô, nữ giúp việc kia lườm Hàn Thất Lục một cái, gặp Hàn Thất Lục cũng đang nhìn mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, gật đầu với Khương Viên Viên một cái, khom người tránh ra.
Nhìn bóng lưng nữ giúp việc kia, Hàn Thất Lục cảm giác dường như ít đi một người.
“Hàn quản gia đâu?” Anh đi đến trước mặt Khưong Viên Viên, nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Hàn quản gia.
“Lần trước không phải biết rõ ông ấy có con trai sao? Mẹ hiện tại đang để cho ông ấy qua chỗ con trai để thu dọn đồ đạc, đại khái ngày mai sẽ cùng các con cùng đi học, về sau cậu ta cùng con ở nhà này.” Khưong Viên Viên nói xong, nâng tay phải nắm thành quỳền, dùng ngón trỏ gấp khúc các đốt ngón tay lại, gõ hai lần xuống bàn ăn: “Ngồi xuống.”
Hàn Thất Lục lúc này mới phát giác Khưong Viên Viên cư nhiên dẫn anh đến chỗ trước bàn ăn.
Lúc ở Nhật, cùng Tiêu Minh Lạc và anh trai cậu ta nói chuyện, căn bản không có ăn gì nhiều, cùng Hướng Mạn Quỳ đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc cũng không có ăn nhiều, đến bây giờ bao tử thật rất đói bụng.
Nhưng anh không tin Khương Viên Viên lại đối tốt với anh như vậy, mòi anh ăn cơm.
Nhưng nói chuyện không phải là cách sô pha không xa sao, tói trước bàn ăn làm gì?
Tuy nhiên cảm thấy đưực nghi hoặc, nhưng Hàn Thất Lục vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn kéo một cái ghế ngồi xuống, ghế dựa bàn ăn của nhà họ cũng không biết là làm từ loại gỗ gì, rất nặng, chỉ dựa vào một bàn tay rất khó di chuyển.
“Ngồi ở đây là để…?” Hàn Thất Lục hỏi dò, Khương Viên Viên chỉ trầm mặc ngồi ở một bên, như là đang chờ cái gì đó.
Anh cũng chỉ ngồi chờ.
An Sơ Hạ cẩn thận bưng nho lên lầu, nhà họ Hàn ngay cả dùng đĩa để đựng trái cây cũng tương đương đắt tiền, làm vỡ một cái, trên thế giới này không nhất định có cái thứ hai.
Đi đến trước cửa phòng sách, An Sơ Hạ nhớ tói Khương Viên Viên dặn, đưa tay gõ vài cái. Bên trong truyền đến giọng của Hàn Lục Hải: “Vào đi”. Cửa cũng không có khóa chặc, An Sơ Hạ đẩy nhẹ cửa một cái liền mở ra rồi.
Nhìn người vào là An Sơ Hạ, Hàn Lục Hải tháo mắt kính xuống, thay đổi dáng ngồi nói: “Là Sơ Hạ à.”
“Vâng!” An Sơ Hạ vội vàng gật đầu một cái, phòng sách này trước kia cô rất ít khi vào, đi vào dọn dẹp vệ sinh cũng là Hàn quản gia, người hầu vào không được vào, hình như là bởi vì bên trong có rất nhiều tài liệu cơ mật.
Phòng sách này giá sách khiến cho An Sơ Hạ nghẹn họng nhìn trân trối, giá sách cao ngang bằng trần nhà, ở phía trên phải cần một chiếc thang mói có thể leo lên để lấy. Nhưng những vật khác cực kỳ bình thường, trừ bỏ một chiêc bàn màHàn Lục Hải dùng kia, mặt trên có hoa văn phức tạp, vừa thấy đã biết không là làm từ loại gỗ thường.
An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Mẹ bảo con đem hoa quả lên, người mói ăn com tối xong mà bắt đầu làm việc, cũng nên nghỉ ngoi một chút.”
Theo An Sơ Hạ đi lên phía trước, Hàn Lục Hải ung dung gấp tài liệu lại, bỏ qua một bên, cười nói: “Con vất vả rồi, lại để con tự mình đem hoa quả lên đây.”
“Đâu nào, con chỉ tiện mang lên thôi.” An Sơ Hạ nói xong, đem đĩa trái cây đặt trên bàn, tiện tay rút mấy tấm giấy đặt phía dưới trái cây, tránh để cho đĩa trái cây không bị chảy nước trên bàn làm việc.
“Sơ Hạ, ngồi đi.” Hàn Lục Hải chỉ chỉ một bên ghế “Vừa lúc ta cũng có lòi muốn nói vói con.”
Hàn Lục Hải có vẻ cực kỳ nghiêm túc, An Sơ Hạ vội vàng ngồi vào cái ghế gần đó, chờ Hàn Lục Hải nói chuyện.
Dựa theo tác phong của Hàn thị, làm chuyện gì cũng luôn vì lợi ích chính mình. Bọn họ có thể tiếp nhận cô mà không hề tính đến bối cảnh của An Sơ Hạ mà để cô làm Hàn thị phu nhân tương lai, tự nhiên cũng không phải chỉ vì thích An Sơ Hạ.
“Mẹ con qua đời, con không thể nhìn thấy bà lần cuối. Kỳ thật, bà ấy có nói vói ta một ít câu.” Hầu kết dưới cổ của ông giật giật một chút, biểu tình có vẻ phức tạp. Nhưng là người nhiều năm lăn lộn ở trên thương trường, cho tới bây giờ đều không dễ dàng để cho ngưòi khác nhìn thấu mình đang suy nghĩ cái gì. Cho dù là người bên gối, cũng sẽ không đem tất cả bí mật của mình nói thẳng ra.
An Sơ Hạ sắc mặt có vẻ có chút kinh ngạc, tay để ở trên đùi lúc đầu thả lỏng lại nắm chặt thành quyền, nhìn ra được cô hiện tại có chút vội vàng muốn biết mẹ mình đã nói gì.
Trong con ngươi Hàn Lục Hải chuyển động không giống nhau, đôi mắt màu hổ phách lộ ra chút mê mang, như là lâm vào hồi ức. An Sơ Hạ không dám cắt ngang hồi ức của ông, người đàn ông này là người chống đỡ cả tập đoàn Hàn thị, tuy đối diện vói cô cực kỳ hiền lành, giống một người cha bình thường, nhưng trên người ông có một loại khí thế bẩm sinh, làm cho người ta cảm thấy được ông thân cận với mình cũng có mức độ.
Sau một lúc lâu, Hàn Lục Hải phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía An Sơ Hạ xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, chỉ là đột nhiên cảm thấy áy náy, mẹ con sau cùng nói vói ta phải chăm sóc con thật tốt, đúng là hiện tại, lại để con phải thương tâm rồi.”
Ông ám chỉ chuyện Hàn Thất Lục mất trí nhớ, An Sơ Hạ lắc đầu, gượng cười nói: “Bác không cần cảm thấy áy náy, người chết không thể sống lại. Hơn nữa, mọi người cho con đã đủ nhiều rồi.”
“Con có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá.” Hàn Lục Hải trên mặt hiện ra vui mừng: “Con cứ yên tâm, ta sẽ thay con diệt trừ chướng ngại trên đường.”
“Dạ?” An Sơ Hạ trên mặt có vẻ có chút mê mang Hàn Lục Hải nửa câu sau nói thật sự nhẹ, cô nghe không rõ ràng, chỉ có thể nghe đưực hai từ “Diệt trừ”, “Chướng ngại”.
“Không có gì, cám ơn hoa quả của con.” Hàn Lục Hải cầm một quả bồ đào cho vào miệng.
Không còn chuyện gì, An Sơ Hạ đứng dậy: “Vậy con đi ra ngoài trước, bác nhớ đừng để mình quá mệt mỏi, thân thể mói quan trọng”
“ừ.” Hàn Lục Hải gật đầu một cái, xem như đáp lại cô.
An Sơ Hạ đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vội vàng nhấc chân ròi đi. Thời điểm đối mặt vói Hàn Lục Hải, không hiểu sao có cảm giác không được tự nhiên, tuy nhiên không biết vì cái gì. Còn có, lúc ấy Hàn Lục Hải hẳn là muốn nói vói cô cái gì đó, nhưng về sau lại cũng không nói gì, cảm thấy ông giấu diếm cô cái gì.
Nhưng nghĩ lại, nhà này có gì đâu mà phải gạt cô, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.
Hàn Luc Hải nhìn theo An Sơ Ha đi ra cửa, mãi cho đến khi cửa bị đóng khẽ, trên mặt ông tươi cười mới dần dần giảm đi, cuối cùng biến thành một biểu tình lạnh lùng. Bộ dáng này, lúc ông đối diện với người lạ, cũng không khác biệt lắm.
Mẹ của An Sơ Hạ đúng là trước khi qua đời nói vói ông cái gì đó, nhưng không chỉ nói ông chiếu cố An Sơ Hạ. Mà là nói cho ông một bí mật vĩ đại, bí mật này, để cho ông quyết tâm đem An Sơ Hạ mang về nhà họ Hàn, hơn nữa rất nhanh khiến cho cô làm vị hôn thê của Hàn Thất Lục, đi học ở Tư Đế Lan, hơn nữa còn công khai ra bên ngoài.
An Sơ Hạ quá mức hiền lành và hiếu thảo, cho dù có phải nhẫn tâm trao đổi người, ông cũng không đành lòng để cho An Sơ Hạ trở thành tế phẩm buôn bán trên chiến trường. Nhưng rất nhiều chuyện, thường thường không có biện pháp lựa chọn làm hoặc là không làm.
Hàn Lục Hải đẩy rổ nho ra, đem tài liệu vừa mói gấp trước mặt Sơ Hạ lúc nãy mở ra, đây là một phần kế hoạch còn chưa hoàn thành. Kế hoạch có tiêu đề là: Kếhoạch thu mua nhà cũ của Nhà họ Hướng.
“ừm…” Hàn Lục Hải theo chóp mũi phát ra một âm thanh đơn điệu, một lần nữa cầm lấy bút máy một bên.
Đại sảnh dưới lầu.
Khương Viên Viên cùng Hàn Thất Lục, hai người vẫn im lặng, không ai nói gì. Chưa bao lâu, Hàn Thấ Lục ngửi thấy một mùi hương, hương vị kia nếu không nghe lầm, hẳn là hương vị chân gà Coca.
Hương vị này khiến Hàn Thất Lục cảm thấy trong bụng đói khát, anh thật là rất đói bụng. Theo hướng của hương thơm này, một loạt người giúp việc một người tiếp một người bưng đồ ăn chén đĩa đi tói phía bên này.
Khương Viên Viên đây là muốn làm gì?
“Mẹ, rốt cuộc đây là…”
“Ăn đi!” Khương Viên Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cũng không quản con ở bên ngoài ăn hay không ăn cơm chiều, con phải ở nhà ăn một bữa.Con có biết hay không, đây là Sơ Hạ đã kỳ công làm đấy.”
Quanh quẩn một lúc lâu, cũng chỉ là vì để cho anh nếm thử đồ ăn do An Sơ Hạ làm.
“Vừa lúc con đói bụng!” Hàn Thất Lục không biết xấu hổ nói: “Cảm ơn mẹ, quả nhiên vẫn lại mẹ đối tốt nhất vói con rồi!”
“Tiểu tử thối!” Khương Viên Viên trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc một cái, khuôn mặt bất đắc dĩ.
Kỳ thật Khương Viên Viên trước kia không cẩn thận sảy mất một đứa bé, thầy thuốc cho biết bà rất khó mang thai lại, rất không dễ dàng mang thai, sanh ra Hàn Thất Lục, bà kỳ thật hết sức yêu đứa con trai này.
“Ăn nhiều một chút, nhìn xem con gầy thế này, về sau làm sao sinh cho ta một bé trai mập mạp đây!” Khương Viên Viên nói xong đem nồi thịt kho tàu bưng đến cho Hàn Thất Lục, lo lắng tay Hàn Thất Luc vói không tói.
“Có người như mẹ sao? Con trai còn đang đến trường mà đã bắt đầu nghĩ muốn có cháu rồi…”
“Con này niên kỷ ta nghĩ muốn cháu làm sao vậy? Ngươi này niên kỷ thòi điểm đó ông ngoại liền cưới bà ngoại con rồi!”
Hai người mẹ một lời con một câu cãi nhau, nhưng là không thiếu dịu dàng. An Sơ Hạ đứng ở chỗ tối lầu hai cửa cầu thang, nhẹ nhàng trở về. Bọn họ quá mức dịu dàng, mà cô, cũng không thể có được tình yêu của mẹ dành cho mình nữa rồi.