Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
Hàn Thất Lục đang nhàn nhã ở phòng khách ăn điểm tâm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, khi thấy trên màn ảnh biểu hiện chính là tên An Sơ Hạ, lập tức nghi hoặc mà nhíu mày lại, quay mặt nhìn về phía phòng ngủ. Cửa phòng ngủ mở hé, anh rống lên một tiếng: “An Sơ Hạ, thay xong quần áo liền mau mau lăn ra đây cho tôi!”
Không nghe máy, chuông điện thoại di động quả nhiên không vang lên lần nữa. Ngay khi anh mới vừa uống một hớp sữa bò sau, điện thoại di động lại phát sinh âm thanh: ‘ ngài có một tin nhắn mới, xin mời kiểm tra ‘
Mở tin ra, trên điện thoại thình lình viết vài chữ: Hàn Thất Lục, nếu như muốn tôi gả cho anh, vậy thì mau đưa băng vệ sinh cho tôi! Lập tức, lập tức!!!! 【 cô nhắn phải được 500 cái dấu chấm than 】
“Khục khục….” Hàn Thất Lục vì bị sặc sữa bò, ho kịch liệt vài tiếng. Đứng một bên Hàn quản gia liền vội vàng tiến lên đưa lên giấy ăn, lại bị tay Hàn Thất Lục từ chối.
“Ông đi mua….Khục khục.” Hàn Thất Lục lúng túng: “Đi mua thứ mà con gái đến lúc…thì dùng cái đó…. băng vệ sinh……”
“Hả?” Hàn quản gia sửng sốt, một lát sau hướng về phía phòng ngủ nhìn một chút, đi đến trước cửa, ông cười không nói.
Gần mười phút sau, An Sơ Hạ đối mặt một chiếc túi to đưa vào phòng vệ sinh. Bất quá là mua một gói, mẹ nó anh lại ném cho cô cả một túi to! Bên trong túi là các loại nhãn hiệu và độ dài các loại ngày đêm không thiếu gì cả….
Đây là…..Muốn bán băng vệ sinh sao?
Một lúc lâu, cô yên lặng chọn trong đó một loại xem khá là đáng tin.
Giải quyết bữa sáng, cô không ngại ngùng ở trên bàn ăn nhắc đến việc này, tuy rằng rất muốn lớn tiếng chất vấn anh là không phải có tiền là mua đồ như vậy….Nhưng dù sao anh cũng là xuất phát từ lòng tốt.
Đương nhiên, cô sẽ không biết Hàn quản gia dặn dò người đi mua băng vệ sinh, bởi vì không biết muốn mua nhãn hiệu gì, liền gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói vào di động ‘ vậy thì mỗi loại đều mua một gói đến đây đi ‘….Vậy nên mới gây ra cục diện vừa nãy.
So với sự trầm mặc của cô, Hàn Thất Lục hiện tại đúng là nói rất nhiều. Đều là căn dặn cô sau đó đi tham gia hợp tác với chủ tịch Phương về tiệc cưới, thời điểm như thế nào, làm ra sao. Cô nghe lỗ tai đều mọc kén rồi.
Uống xong một hơi sữa tươi, cô buồn bực ngán ngẩm, không nhịn được nắm ngón trỏ tay che lỗ tai: “Anh nói có mệt không?”
Lập tức, con ngươi Hàn Thất Lục biến ảo thành một mảng lạnh lẽo: “Tôi đây là đang dạy em quy củ! Sau đó ở tiệc cưới nếu như xảy ra sai lầm, em sẽ bị người ta cười sái quai hàm!”
Lời nói mặc dù không sai, nhưng là thái độ cũng quá chênh lệch! An Sơ Hạ nhấc mí mắt: “Như vậy, anh đi đi, tôi không đi! Tôi là một người nhà quê, đi sẽ xấu hổ.”
Vốn chỉ là nói một ít giận hờn, nghĩ Hàn Thất Lục sẽ bởi vì cô trở mặt mà thay đổi thái độ đối với cô tốt hơn một chút. Thế mà Hàn Thất Lục trầm mặc vài giây, giương mắt nhìn cô: “Vậy bé ngoan chờ ở nhà, đừng gây sự.”
Đứng dậy, nhìn xuống thời gian biểu hiện trên màn hình điện thoại di động, sau đó khoác âu phục màu đen lên, động tác lưu loát mà ưu nhã rời đi, hướng đến cửa….
An Sơ Hạ nhấp nháy, không thể tin được Hàn Thất Lục lại thật sự cho cô chờ ở nhà.
“Cho ở nhà…” Cô mới phát hiện ra âm điệu có gì đó… ‘ bên trong phòng cửa đã được khép lại, nhẹ nhàng ‘ paa ‘ một tiếng.
“Thiếu phu nhân, cần tôi mang cô đi dạo không?” Hàn quản gia nhìn dáng vẻ này của cô, không nhịn được liền tiến lên cúi đầu xuống hỏi.