Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
Ở trong một cái tiệc rượu cao cấp, Hàn Thất Lục bưng một ly rượu màu xanh lam, mà bên cạnh anh, một cô gái mặc quần áo tinh xảo mà lại xinh đẹp đứng bên cạnh anh, anh lễ phép hướng xung quanh gật đầu, mỉm cười.
Trọng điểm là….tay của người phụ nữ kia thân mật kéo Hàn Thất Lục.
Lại nhìn sắc mặt Hàn Thất lục, vẻ mặt chán chường, râu tua tủa lúc gặp ở sân bay hoàn toàn biến mất, bất kể là khóe mắt hay khóe miệng, đâu đâu cũng vênh váo hung hăng mỉm cười, còn có một tia thỏa mãn.
Đó là thỏa mãn sao? An Sơ Hạ nháy mắt một cái, không biết tại sao, đột nhiên cảm giác dạ dày đau quá, đau quá, một loại đau đến xót ruột…
Người phụ nữ kia cô làm sao không biết? Ngôi sao màn bạc ‘ Hướng Mạn Quỳ ‘ ở làng giải trí Mỹ đang hot? Muốn gió có gió muốn mưa có mưa, còn nghe nói, cô ta là quán quân cuộc thi beautiful girl- trình diễn Piano. Hơn nữa cô biết rất rõ chuyện về Hướng Mạn Quỳ và Hàn Thất Lục…
Đưa tay che kín ngực, cô nghiêng đầu miễn cưỡng vui cười: “Hàn quản gia, cô gái kia, thật xinh đẹp, nếu như tôi cũng đẹp như cô ta thì tốt rồi, đúng không?”
Vẫn trầm mặc không biết nên nói cái gì, Hàn quản gia đột nhiên lắc đầu: “Không phải, thiếu phu nhân. Cô đã là cô gái xinh đẹp nhất rồi!”
Đối mặt Hàn quản gia chắc chắc trả lời, An Sơ Hạ cười càng mừng hơn: “Thật sao? Nếu như vậy, tại sao Hàn Thất Lục dẫn cô ta đi tiệc rượu, mà không mang tôi đi?”
Hàn quản gia sững sờ, lập tức đi lên cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV đi: “Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ là không muốn đánh thức cô, vì lẽ đó đã dàn xếp thật lâu rồi chọn ra vị ngôi sao này. Cô gái này chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi, cô không cần như vậy.”
Tiểu minh tinh….
An Sơ Hạ thu lại nụ cười hoà nhã, từ tốn nói: “Tôi chỉ đùa với ông, bởi vì không nhận ra người nào là bạn gái mà tức giận sao? Được rồi, Hàn quản gia, nhanh đi giúp tôi chuẩn bị bữa ăn, nhanh một chút, chết đói mất.”
“Chuyện này….” Hàn quản gia gật đầu một cái: “Được, cô muốn ăn gì?”
“Tôi nghĩ đã….” An Sơ Hạ đưa ngón trỏ rồi mân mê cằm: “Nếu đến Mĩ, đương nhiên muốn ăn cơm tây! Phần ăn KFC thế nào?”
Hàn quản gia bật cười, nhưng cũng không phản bác: “Tốt, vậy thì cơm tây, cô chờ chút.”
Chờ Hàn quản gia rời đi, nụ cười trên mặt An Sơ Hạ hầu như không còn. Cô cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa, mở TV.
Vừa nhìn đã biết đây không phải tiệc rượu, mà là tiệc sinh nhật của Hướng Mạn Quỳ. Một đống nghệ sĩ, còn là tiệc đứng, có thể thấy được cô ta ở Mĩ có bao nhiêu nổi tiếng.
“Tiểu minh tinh?” An Sơ Hạ từ chóp mũi hừ ra một tiếng cười gằn. Nhìn dáng dấp, Hàn quản gia còn muốn gạt cô. Không biết rằng cô đã sớm biết tất cả.
Nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trên màn ảnh, An Sơ Hạ sắc mặt biến đổi vô thường, cuối cùng, nhắm mắt lại hít sâu. Chờ thời điểm đôi mắt mở ra, đã là ôn hòa nhã nhặn, trong mắt không hề sóng lớn.
An Sơ Hạ, nhớ kỹ, phải che giấu chính mình!
Đứng lên, cầm lấy một chén nước trên bàn tròn, vừa nhấc cốc, tất cả đều đổ xuống màn hình TV.
“Sinh nhật sao? Vậy thì chúc cô…. sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ Nam Sơn, sớm sinh quý tử, nửa đường sặc chết!”