Edit: LaPluie
Rất nhanh, nhóm người kia di tản hết, Manh Tiểu Nam mất hết kiên nhẫn mà trợn trừng mắt lên nói: “Tôi nói Triệu Dĩnh à, cô cảm thấy một mình cô đấu lại hai hai người sao? Quá coi thường chúng tôi rồi?”
So với việc Manh Tiểu Nam phản ứng, trái lại An Sơ Hạ có vẻ bình tĩnh vượt quá mức bình thường. Vì trước kia, cô nhớ khá rõ Triệu Dĩnh nhìn thấy các cô đều là tỏ vẻ không nhìn thấy, hoặc là sẽ nói những lời mỉa mai nhạo báng. Mà hiện tai, tự nhiên chủ động ngăn các cô lại, nhưng lại giải tán “hội tỷ muội nhỏ” của cô ta.
Bất luận, như thế nào cô đều thấy kỳ quái.
An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, thận trọng hỏi: “Triệu Dĩnh, mấy hôm nay có người tìm đến gặp cô?”
Triệu Dĩnh cùng Manh Tiểu Nam đồng thời sửng sốt, Manh Tiểu Nam tiện đà nhìn chằm chằm Triệu Dĩnh nói: “Này – – cô hẳn không là người kia, phải không?”
“Người kia là gì?” Triệu Dĩnh khoát tay nói: “Đổi khu vực nói chuyện đi, nơi này bất tiện.”
Ngay sau đó, Triệu Dĩnh xoay người rời đi, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam liếc nhau, rồi trao nhau một cái gật đầu, đi theo.
Hiển nhiên, Triệu Dĩnh khẳng định biết điều gì đó. Nếu đã đến đây, các cô chỉ muốn điều tra được chút gì. Không thể không điều tra được gì mà đã trở về.
Chừng mười phút đồng hồ sau, ba người dừng lại trước một sân bóng rổ nhỏ. Sân bóng rổ này là do cộng đồng khu phố xây dưng. Nhưng chủ yếu sử dụng không phải để chơi bóng rổ, mà cho một nhóm bác gái làm quảng trường tập múa.
Mà thời điểm này, nhóm bác gái đó vẫn đang ở nhà nấu cơm, tự nhiên sẽ không có ai.
“Tôi cũng không vòng vo với các cô, xem ra người kia đến lấy hình ảnh chụp ah, bị các cô ép xuống, đến bây giờ vẫn còn đem chuyện hai người các cô đánh nhau lúc sơ trung đưa tin.” Lời nói này Triệu Dĩnh có chút hả hê khi người khác gặp họa, hiển nhiên là không thật sự quan tâm các cô.
“Cô quả nhiên biết chuyện này!” Manh Tiểu Nam căm giận nói: “Những ảnh chụp này là cô đưa cho người khác! Mau nói cho tôi biết những người kia là ai!”
Triệu Dĩnh cười như quỷ ám, thở dài một hơi nói: “Giang Nam, bay lên ngọn cây như vậy mới có mấy ngày, chỉ số thông minh của cô như thế nào vẫn thấp vậy à?”
“Cô…”
Manh Tiểu Nam đang muốn xông lên, nhưng bị An Sơ Hạ kìm chế mà kéo lại.
An Sơ Hạ kéo Manh Tiểu Nam qua, nhìn Triệu Dĩnh chăm chú, cô hiện tại mới phát hiện, Triệu Dĩnh quần áo toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu. Gia đình Triệu Dĩnh chỉ mở loại siêu thị nhỏ, nói là siêu thị thực chất chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi. Người trong nhà Triệu Dĩnh căn bản không có đủ khả năng sắm cho cô ta hàng hiệu toàn thân.
Điều này chỉ có thể lý giải, Triệu Dĩnh là vì lợi ích nào đó mà đem ảnh chụp cho “người kia”, mà lợi ích cái này, chỉ sợ sẽ là tiền bạc.
Mà hiện tại, Triệu Dĩnh sở dĩ lại cố ý đem chuyện này tiết lộ cho các cô, chắc là nghĩ muốn kiếm lại một chút!
Lòng tham không đáy!
Trong lòng An Sơ Hạ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng ghê tởm là ghê tởm, cô không thể bởi vì ghê tởm Triệu Dĩnh liền xoay người rời đi. An Sơ Hạ nghiến răng, rất nhanh nói: “Nói đi, cô có điều kiện gì.”
Nghe nói vậy, Triệu Dĩnh nhất thời mặt mày hớn hở: “Nhìn một cái! Cô cũng là biết ứng xử! Giang Nam, thấy chưa? Học một chút đi!”
“Đừng nói nhảm, nói thẳng đi.” An Sơ Hạ lạnh lùng hạ mặt, cô không muốn ở lại cùng Triệu Dĩnh!
Đối với thái độ lạnh tanh của An Sơ Hạ, Triệu Dĩnh coi như không thấy gì, cô từ từ vươn nắm tay phải xoè ra, quơ quơ tay nói: “Nhân dân tệ, số này.”
“500?” Manh Tiểu Nam bĩu môi, tiện tay rút 5 tờ màu đỏ Mao gia gia (Mao Trạch Đông) trong ví ra, tiến lên vài bước đưa tới trước mặt Triệu Dĩnh: “Đây, cho cô.”
Triệu Dĩnh thần sắc biến đổi, từ từ nhận lấy năm trăm kia. Ngay sau đó, hai tay cầm tiền. Chỉ nghe thấy “Xoẹt – -” một tiếng, 500 Tệ bị cô ta xé rách!
(Chú thích: Nhân dân tệ gọi tắt là Tệ. 100 Tệ màu đỏ, in hình Mao Trạch Đông. 500 Tệ x 5 tờ.)