Edit: LaPluie
Beta: Thảo Nguyên + Sam Sam (Sammie0496)
Mấy nữ sinh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy đó là An Sơ Hạ, biểu tình lập tức liền hạ xuống, vội vàng bưng cốc nước nhanh chóng bước đi.
“Sơ Hạ, cậu đừng để ý bọn họ. Bọn họ cả đám đều là ba hoa!” Filla khuyên.
“Tớ sẽ không nghĩ nhiều, cậu mau lấy nước.” An Sơ Hạ khoát tay, ý nói Filla nhanh đến lấy nước, nhưng chính cô lại bước tới lan can cúi sấp người lên trên đó, ánh mắt dường như có chút phức tạp.
Cư nhiên không nghĩ rằng sự tình đó lập tức đã biến thành mọi người đều biết rồi.
Suy nghĩ của những người khác khẳng định rằng không khác biệt lắm.
Đúng là không nên làm việc lỗ mãng như vậy!
Vừa đúng vào lúc này, khoảng sân trống dưới lầu một đột nhiên xuất hiện một nữ sinh, đang mang theo một cái thùng rác, xem ra giống như muốn đi đổ rác. Nhưng vừa thấy, An Sơ Hạ lập tức định thần. Đây không phải là chủ nhân của chiếc hộp đựng thức ăn sao?!
“Filla, tớ xuống lầu một chuyến!” An Sơ Hạ lên tiếng chào hỏi sau đó liền chạy thẳng một mạch xuống lầu một, thiếu chút nữa bị bậc thang làm cho trượt chân.
May mà cô rốt cục vẫn đuổi theo kịp nữ sinh kia.
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Đáy mắt nữ sinh mang theo một tia đề phòng, lại thêm một chút… chán ghét.
“Tôi…” An Sơ Hạ vội vàng giải thích nói: “Tôi chỉ nghĩ muốn giải thích với cô.”
“Giải thích?” Nữ sinh khẽ nhíu mày một cái, tiện đà tay nắm thùng rác thật chặt, mở miệng nói: “Bởi vì sự việc giữa trưa sao?”
An Sơ Hạ đang muốn trả lời, nữ sinh kia ngay sau đó lại nói thêm: “Không hề quan trọng, cô không cần giải thích. Thật sự tôi còn tưởng rằng hộp đựng thức ăn hẳn không đến tay Thất Lục thiếu gia, nhờ phúc của cô, cuối cùng là chạm qua tay anh.”
“Thực xin lỗi…” An Sơ Hạ biểu tình ảm đạm.
Tuy rằng nữ sinh nói là không quan trọng, nhưng sự mất mát trên khuôn mặt đã bán đứng lời nói của cô ta.
“Tôi nói không có việc gì.” Nữ sinh dương lên một nụ cười tươi tắn: “ít nhiều vì anh ấy, ngày hôm qua tôi mới có thể không hao tổn một cọng tóc. Biết anh bị thương, nên cố ý làm thức ăn cho anh, nhưng quên mất anh căn bản không cần tôi làm gì đó. Tôi cực kỳ thích Thất Lục thiếu gia, vừa mới theo học liền thích, cho nên tôi vô cùng chán ghét cô. Vì vậy, cô khả dĩ không nên xuất hiện ở trước mặt tôi?”
Khuôn mặt nữ sinh xem có vẻ ôn hoà, không nghĩ rằng nói chuyện liền sắc bén tới vậy.
Không đợi An Sơ Hạ có cơ hội đáp lại, nữ sinh đã cầm theo thùng rác, hướng khu vực đổ rác bước đến. Cô sững sỡ nhìn vào bóng lưng nữ sinh kia, lưng cô ta tựa hồ cố ý thẳng tắp lên, xem ra có chút cứng ngắc.
Ngay trước nơi An Sơ Hạ đang đứng, một nữ sinh đứng thẳng với ánh mắt âm trầm. Tầm mắt cô ta, đang rơi trên người nữ sinh đang đổ rác kia. Khóe miệng dần dần lan tỏa một nụ cười mỉm. Như là hoa anh túc đang từ từ nở rộ.
Cuối buổi chiều là một tiết tự học, sau khi chủ nhiệm lớp phân phó mấy bạn cán bộ quản lý kỷ luật lớp học, liền bước đến bậc thang lên phòng họp. Chủ nhiệm lớp vừa đi, cả lớp ngay tức thời trở lên sôi động. Đừng nói bạn học bình thường, ngay cả một vài bạn cán bộ đều đã chạy ra ngoài chơi rồi.
Trong lớp chỉ có một số người ngồi ở tại chỗ làm bài tập, bao gồm cả An Sơ Hạ. Manh Tiểu Nam từ đầu giờ nghỉ trưa đến giờ liền không có thức dậy.
An Sơ Hạ đặt bút xuống, nhìn Filla ở bên cạnh nói: “Filla, đem thước đo của cậu cho tôi mượn dùng một chút.”
Filla đang tập trung chơi trò chơi “IQ cao” của mình, vui vẻ bấm bấm vui vẻ chơi theo tiếng nhạc lên xuống.
Nghe thấy An Sơ Hạ nói vậy, cô tuỳ tiện tìm kiếm một chút, sau đó trực tiếp nói: “Cậu tìm Mage mượn đi, cậu ấy vừa mua một bộ thước đo. Tôi sắp lên đến lấy được ba ngôi sao rồi!”
An Sơ Hạ bất đắc dĩ phải quay đầu sang phía Mage. Nhưng vị trí Mage ngồi trống tuếch… Mage thật sự luôn luôn coi việc học tập, cũng không phải một người thích ồn ào náo nhiệt, làm thế nào có thể không thấy người đâu?