Edit: juki_mai
Beta: Gấu
Tiểu cô nương khóc càng ngày càng lớn lên, ôm cô không buông tay.
Lúc này, Hướng Mạn Quỳ chạy tới, đứng mép hồ nước, vẻ mặt kinh ngạc.
Hiển nhiên, cô không ngờ rằng sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, chỉ thấy cô đứng ven hồ nước, ngơ ngác nhìn bọn cô, sắc mặt rất phức tạp.
”Nhanh cứu tôi!” An Sơ Hạ nghĩ Hướng Mạn Quỳ không phải loại người sẽ nhảy xuống cưu người, liền vội sửa lại lời nói: “Nhanh đi gọi người!”
Hướng Mạn Quỳ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
An Sơ Hạ ý thức “”ầm”” một tiếng, cô xem qua những chuyện bị kịch chốn hậu cung kia, những cô gái kia, hận không thể tự tay giết người để tranh sủng. Mà Hướng Mạn Quỳ…… Vốn là người không phải thiện lương như vậy.
Lẽ nào cô…… Chết ngay ở chỗ này sao?
Cái ý nghĩa này vừa mới nhảy ra, cô lập tức liền nén xuống, cô sẽ không chết ở đây! Tuyệt đối sẽ không!
Nghĩ tới đây, cô lập tức hô to cứu mạng, trong tay động tác bơi lội liên tục, cũng nỗ lực để cho cái chân cứng ngắc của mình bắt đầu bơi được.
”Tỷ tỷ! Cứu em!” Bé gái mang theo tiếng khóc nức nở hô.
Trên bờ Hướng Mạn Quỳ rốt cục có phản ứng, nhanh chóng ở bốn phía tìm kiếm. Chỉ thấy cách đó không xa sào tre phơi quần áo là có ích, cô vội vã đi lấy sào tre, ngồi xổm người xuống, đem sào tre đưa vào trong nước đối với An Sơ Hạ hô: “Nhanh nắm lấy cái này!”
An Sơ Hạ không nghĩ tới Hướng Mạn Quỳ sẽ cứu cô, sững sờ một giây sau mới phản ứng được, dùng sức hướng về sào tre bên kia bơi đến, đưa tay bắt được sào tre. Điều này làm cho cô có thể tạm thời không chìm xuống.
”Người đến! Cứu mạng!” Hướng Mạn Quỳ thấy cô bắt được sào tre, vội vã hét to lên.
Rất nhanh, có người chạy qua bên này đến, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cả kinh, cởi áo khoác liền hướng về phía dưới nước nhảy xuống. Người kia là người đàn ông trung niên dáng người dũng mãnh, khí lực còn rất lớn, rất nhanh đem bọn cô cả hai lên bờ.
Một phen động tĩnh như thế, rất nhanh hồ nước liền tụ tập đông người. An Sơ Hạ vừa mới lên bờ người đã bị người ta dùng khăn mặt bao lấy, có người bưng lại một chén trà nóng đưa cho cô cầm.
Hàn Thất Lục nghe tin mà đến nhìn thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, vội vã đi lên trước: “Các ngươi không kêu 120 sao? Nhanh một chút gọi xe cứu thương!”
An Sơ Hạ vội vã xua tay: “Tôi không sao, đã không sao, chỉ mong đứa bé đừng bị cảm lạnh.””
Dứt tiếng, cô liền hắt xì mạnh một cái. Đứa bé đã bị người ta mang đi, hẳn là đi thay quần áo, Hướng Mạn Quỳ cũng không biết đi nơi nào.
”Máy điều hòa đã mở rồi, quần áo đều chuẩn bị ở nơi đó, An tiểu thư, cô nhanh đi thay đồ đi. Bằng không người bị cảm mạo chính là cô rồi.” Người bên cạnh vội vã nói qua.
Hàn Thất Lục không phải người bình thường, em gái của anh ta khẳng định cũng không phải người bình thường, cô nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ ai cũng không gánh được.
An Sơ Hạ đang muốn theo người kia đi lên phòng, cả người liền thấy trời đất quay cuồng, dĩ nhiên là Hàn Thất Lục đem cô bế lên.
”Nhanh đi trước dẫn đường.” Hàn Thất Lục nói một câu như vậy, người dẫn đường kia liền vội vàng gật đầu, bước nhanh đi trước dẫn đường.
”Anh thả tôi xuống đây đi, tôi không có chuyện gì, trên người ấm hơn nhiều, cũng còn tốt chiều nay mặt trời rất to.” Nói rồi, cô chỉ cảm thấy mũi ngứa một chút, lại hắt xì ra.
”Đừng nói nữa!” Hàn Thất Lục cương quyết nói rồi, không thèm nhìn cô một chút, chỉ là bước nhanh đi tới.
Đi đến phòng, anh không nói hai lời liền đem cô thả xuống, quay người đi tới cửa: “Thay quần áo nhanh một chút, tôi ở cửa chờ cô.”
Nói rồi, cửa “rầm” một tiếng bị đóng lại.
Trong phòng mở điều hòa không khí mở nên ấm mười phần, nhưng cả người ướt nhẹp khẳng định không thoải mái, cô không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đem quần áo trên người cởi ra. Ở bên cạnh cô, đặt mấy bộ quần áo, hẳn là của nhân viên trong cô nhi viện.