Ed by Lan Anh Nguyen – Huong Nguyen
Beta: Gấu
Lần này Hàn Thất Lục trái lại nghe được tiếng của An Sơ Hạ đang nói, nhưng anh vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, hết sức chuyên tâm lái xe.
Xe rất nhanh dừng lại ở một cửa hàng đá quý trang hoàng siêu cấp xa hoa, loại cửa tiệm này là không cho phép đậu xe, Hàn Thất Lục đem xe dừng ở đây, hẳn không bị dán hóa đơn phạt đi? (Gấu: ở nước ngoài, xe vi phạm sẽ bị dán hóa đơn nộp phạt trên xe, chủ xe tự nộp phạt, hoặc cẩu xe đi luôn, VN mình thì……)
“Hình như ở đây không cho đậu xe?” An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han.
“Xuống xe.” Hàn Thất Lục cũng không để ý đến lời An Sơ Hạ, chỉ là mở cửa xe đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng chỉ làm theo mở cửa xe đi ra ngoài.
Mặc kệ nó, anh còn không sợ bị dán hóa đơn phạt, cô để ý làm chi hoàng đế không gấp thái giám gấp?
“Thất Lục thiếu gia? Sao cậu tới rồi? Cậu tới sao cũng không thông báo cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi rất hoan nghênh đón thiếu gia!” Một người đàn ông mặc âu phục chào đón.
Người đàn ông này là đi ra từ bên trong cửa hàng đá quý sang trọng kia, An Sơ Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng đá quý này, mặt trên viết “Ánh sáng thời đại” bốn chữ lấp lánh phát sáng. Bất quá trọng điểm không phải bốn chữ này, mà là góc phải phía dưới bốn chữ này là một chữ “Hàn”.
Hoá ra lại là tài sản tập đoàn Hàn thị, khó trách nhận ra Hàn Thất Lục. Bộ dạng Hàn Thất Lục đứng ở cửa chính, cho dù là di chuyển giường tới cửa ngủ, người ở bên trong cũng sẽ không có nửa điểm dị nghị.
“Địa chủ…” An Sơ Hạ miệng sâu xa phun ra hai chữ này.
Hàn Thất Lục lúc này thính giác trái lại rất nhạy cảm, nghe đến hai chữ “Địa chủ”, quay đầu nói khẽ với An Sơ Hạ: “Chúc mừng cô, thành em gái địa chủ.”
Lại là em gái!
Bị Hàn Thất Lục kêu như vậy thành thói quen, cô trái lại cũng không làm khổ sở, chỉ là quay đầu đi không nói lời nào.
“A… Xin hỏi.” Người đàn ông mặc âu phục kia lên tiếng hỏi: “Không biết thiếu gia đây là tới thị sát, hay là?”
“Không cần lo lắng.” Hàn Thất Lục lấy ra từ túi áo một cái gì đó, cầm ở trong tay, một bên đi vào bên trong, vừa nói nói: “Tôi không phải tới thị sát, là tới mua đồ.”
Người đàn ông kia rõ ràng trong lòng nặng nề thở dài một hơi, sau đó nịnh nọt theo sát bên người Hàn Thất Lục nhiệt tình hỏi han: “Không biết thiếu gia muốn mua châu báu gì? Chẳng lẽ là nhẫn sao?”
Người đàn ông nói, theo bản năng liền nhìn về phía An Sơ Hạ. Nhờ phúc của Hàn Thất lục, An Sơ Hạ cao quý rồi, dù gì cũng là người có danh tiếng rồi, người đàn ông lập tức liền nhận ra cô.
Nhân viên của “Ánh sáng thời đại” nhìn thấy Hàn Thất Lục đến, một đám cũng đều bày ra trạng thái làm việc tốt nhất, mặc dù biết rõ Hàn Thất Lục không phải tới thị sát mà là tới mua đồ.
“Cũng không phải.” Hàn Thất Lục đi đến gần người đàn ông kia, cầm trong tay gì đó đưa cho người đàn ông.
“Đây là?” Người đàn ông vội vàng nhận lấy một cái gì đó, vừa mở lòng bàn tay thấy chỉ là một cái trang sức phổ thông chế tác khuôn mặt tươi cười. Tuy nhiên rất khéo léo tinh xảo, nhưng là giá cả hẳn không là đắt lắm.
Chẳng lẽ Thất Lục thiếu gia là vì cái này muốn tìm một sợi dây thích hợp vòng trang sức?
Ngay tại thời điểm người đàn ông chính mình phán đoán như vậy, Hàn Thất Lục mở miệng nói: “Tôi muốn một cái chất liệu một dạng, nhưng là so với cái này phải đẹp hơn.”
“À à, loại trang sức nhỏ này chúng tôi nơi này không nhiều lắm, nhưng mà so với cái này xâu chuỗi hơi lớn hơn rất nhiều. Thiếu gia là muốn khuôn mặt tươi cười như vậy phải không? Tôi đây đi lên lầu tìm cho thiếu gia xem?” Người đàn ông cẩn thận cung kính hỏi han.
“Tùy ý, dù sao muốn thứ đẹp mắt hơn so với cái này.” Khi nói lời này Hàn Thất Lục có vẻ đặc biệt như trẻ con, An Sơ Hạ thiếu chút nữa cười ra tiếng rồi.
Chẳng lẽ anh là muốn đưa cho cô? Nhưng dường như không hợp lôgic, Hàn Thất Lục không cần thiết phải làm như vậy.
“Tôi bây giờ đi tìm, thiếu gia, tiểu thư, hai người ở trong này ngồi nghỉ ngơi một lát, tôi rất nhanh sẽ đi xuống.” Người đàn ông dẫn hai người đến một chỗ trong cửa hàng, nơi này bày đặt mấy cái ghế dựa dạng xa hoa, ở giữa lại đặt một cái bàn tròn, khiêm tốn mà xa hoa.
Căn dặn nhân viên pha hai cốc trà cho hai vị “Tiểu tổ tông”, người đàn ông cấp tốc lên lầu hai.
“Ánh sáng thời đại” bố cục là như vậy, lầu một bên trái trưng bày là Phỉ Thúy cùng các loại bảo thạch, bên phải quầy lại bày đặt các loại hạt châu qúy, như tiểu diệp tử đàn, cây hoa lê bằng vàng.
Mà lầu hai quầy bán là một chút trang sức cụ thể, đương nhiên cũng có quầy trang sức chuyên môn.
“Cô cảm thấy như thế nào, đẹp không?” Hướng Mạn Quỳ soi gương nhìn nhìn khuyên tai trên lỗ tai, hỏi ý kiến chị Sài quản lý của cô ta.
Chị Sài hai tay khoanh trước ngực, xem xét kỹ quyết đoán lắc lắc đầu nói: “Quá mức xa hoa liền biến thành quê mùa, không thích hợp với cô, đổi cái khác đi.”
“Kia?” Hướng Mạn Quỳ chỉ chỉ một cái đôi bông bằng bạch kim hình rắn quấn quanh có lua tua thả xuống, lỗ tai được ngọn đèn ở quầy hàng chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt mọi người.
Chị Sài lần thứ hai quyết đoán lắc đầu: “Cô không phải đi trên thảm đỏ dự sự kiện, không dùng được cái này.”
Hướng Mạn Quỳ không nói được gì, tiếp tục cẩn thận chọn lựa.
“Cái này, cái này cái này, còn có cái này, đối, còn có cái kia, tất cả đều cần cho hết vào hộp, không cần gói. Động tác nhanh lên, không lằng nhằng”.
Tiếng động vội vội vàng vàng thu hút sự chú ý Hướng Mạn Quỳ, người đàn ông trên cổ treo thẻ nhân viên “Ánh sáng thời đại”, hiển nhiên là nhân viên làm việc tại nơi này. Nhưng là ai có thể làm cho người này cứ vội vàng như vậy?
Hướng Mạn Quỳ thu tầm mắt lại, tiếp tục lựa chọn bông tai cao cấp.
“Lấy đôi này đi.” Chị Sài chỉ vào một đôi bông tai nói, là hình ngôi sao, mặt trên lại vẫn ẩn hiện một hình mặt trăng, rất khác biệt trái lại rất khác biệt, nhưng là tại trong mắt Hướng Mạn Quỳ, như vậy có vẻ quá tầm thường, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của cô ta.
“Chị Sài, chị thấy mắt nhìn của chị không sai sao?” Hướng Mạn Quỳ hơi chút ghét bỏ nói: “Kiểu dáng này không phải là phong cách của tôi!”
“Muốn phong cách không phong cách, cô là đi học, cũng không phải tuyên bố tin tức, lại càng không là đi sự kiện. Dùng đôi này rất đẹp, đem đôi bông tai này cầm đứng lên đi!” Chị Sài chân thật đáng tin nói.
“Được rồi…” Hướng Mạn Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Gói đôi bông tai vào túi, người phục vụ hỏi dò: “Hướng tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ kí không?”
Hướng Mạn Quỳ cảm thấy trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn muốn cứng rắn dằn lại tính tình, cười nói: “Đương nhiên là được.”
Người nữ phục vụ kia lập tức vui vẻ đưa qua một cuốn tập cùng giấy, Hướng Mạn Quỳ cầm lấy, kí kí tên mình vào đó.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được nhân viên vừa rồi nói: “Không phải bảo các nhanh tay lên sao? Chậm trễ, các người không sợ đắc tội với thiếu gia Hàn Thất Lục sao?!”
Hướng Mạn Quỳ buông nhẹ tay cầm bút, bút rơi xuống đất, khiến vẻ mặt người nữ phục vụ kia nghi hoặc.
Chị Sài thấy thế, liền vội khom lưng nhặt bút trên mặt đất, đưa trả lại cho người phục vụ nữ: “Thật ngại quá, chúng ta tính tiền đi.”
“Vậy được…”
Hướng Mạn Quỳ đi đến nhân viên kia hỏi: “Xin hỏi…”
Người đàn ông kia tuy là có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn người đối diện là Hướng Mạn Quỳ đến hỏi thăm, sắc mặt lập tức có chút cung kính: “Hướng tiểu thư, cô có chuyện gì cần tôi giúp sao?”
“Tôi là muốn hỏi anh, bây giờ có phải Thất Lục ở phía dưới hay không?”
Sắc mặt Hướng Mạn Quỳ lộ vẻ vui sướng, đây là duyên phận sao? Chính mình tới nơi này chọn bông tai, kết quả là Hàn Thất Lục cũng đến đây.
“Đúng, thiếu gia Thất Lục bây giờ đang ở khu nghỉ ngơi tầng một, làm sao vậy?” Không đợi được Hướng Mạn Quỳ trả lời, bởi vì Hướng Mạn Quỳ đã theo hướng cầu thang bên kia đi xuống rồi.
Nhân viên kia đang nghi hoặc a, người phục vụ quầy nhắc nhở: “Quản lí, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
“Đi theo tôi xuống đây đi.” Người đàn ông hồi phục lại tinh thần, hướng cầu thang bên kia đi đến.
“Thật đắng a…” An Sơ Hạ lè lưỡi, này cũng không biết là trà gì, đắng chết đi được.
Nhìn An Sơ Hạ bày ra một vẻ mặt thống khổ, Hàn Thất Lục không khỏi nở nụ cười: “Trà này đúng là vài ngàn một cân, cô một phát phun trên mặt đất, đúng là phun rớt mấy chục đồng tiền.”
“Xem ra là tôi nhất định không uống được trà đắt tiền như vậy rồi.” Rõ ràng An Sơ Hạ đặt cái chén xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.
An Sơ Hạ lộ vẻ mặt kinh ngạc, Hướng Mạn Quỳ? Cô ta làm sao có thể tới nơi này?!
Nhớ lại Hàn Thất Lục không hiểu sao mang cô đến nơi này, nguyên nhân là vì Hướng Mạn Quỳ có hẹn gặp ở đây!
“Thất Lục!” Hướng Mạn Quỳ bước trên đôi giày cao gót đi tới, nghe được âm thanh, Hàn Thất Lục ngẩn người ra, chưa quay đầu lại, đã ngửi thấy một mùi hương. Đây là loại nước hoa mà Hướng Mạn Quỳ thích nhất.
Hướng Mạn Quỳ hai tay ôm lấy cổ Hàn Thất Lục, vô cùng thân thiết nói: “Anh là đi theo em để cùng nhau ăn cơm sao? Em vừa đúng lúc đói bụng nha!”
Lúc này ăn điểm tâm nói sớm cũng không sớm, Hàn Thất Lục không thể từ chối, rõ ràng đáp ứng: “Em nghĩ muốn đi nơi nào ăn?”
Quả nhiên hai người là có hẹn trước ở trong này, An Sơ Hạ xiết chặt mép váy, sắc mặt biến đổi có phần không tốt.
“A, Làm thế nào mà Sơ Hạ cô cũng ở đây vậy?” Hướng Mạn Quỳ vừa rồi cũng nhìn thấy An Sơ Hạ, bây giờ lại cố ý giả vờ mới phát hiện sự tồn tại của An Sơ Hạ.
“Thiếu gia, những mẫu tôi thấy đẹp nhất đều đã được chọn đến đây, cậu xem xem.” Quản lí nói xong, lập tức cho người đem đến mười mấy hộp chứa xâu chuỗi đều đã đặt ở trên bàn.
“Đây là cái gì vậy?” Hướng Mạn Quỳ nhìn nhìn An Sơ Hạ: “Thất Lục, anh không phải là mang cô ấy tới đây chọn đồ cho cô ấy chứ?”
Vẻ mặt Hàn Thất Lục có chút cứng ngắc, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: “Ừm.”
Hướng Mạn Quỳ trong lòng rối lên, lập tức toàn thân đều là lửa giận. Cô nhìn thấy sắc mặt Hàn Thất Lục như không có chuyện, tức tối nhưng vẫn cố ngăn lửa giận trong lòng: “Anh trai tặng đồ cho em gái là chuyện cực kỳ bình thường mà, Sơ Hạ, cô phải nhân cơ hội này a, tận dụng anh ấy dứt điểm, về sau những cơ hội như vậy không có nhiều đâu nha.”
Nói xong, Hướng Mạn Qùy liếc nhìn An Sơ Hạ một cái, trong ánh mắt mang theo một tia hung ác.
Một tia hung ác này An Sơ Hạ không muốn để ý đến, nhưng cô cố ý nghiêm chỉnh làm ra vẻ như cái gì cũng không biết, cười rồi nói: “Tôi sẽ, cám ơn cô đã nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn.” Hướng Mạn Quỳ nói xong, đem mặt mình kề sát mặt Hàn Thất Lục, nhỏ nhẹ nói: “Em thật đói nha, Thất Lục, bây giờ anh đưa em đi ăn cái gì đi. Dù sao ở trong này An Sơ Hạ cũng sẽ không vội, còn có thể từ từ chọn thứ mình thích. Phải không Sơ Hạ?”
“Muốn đi thì đi thôi.” An Sơ Hạ nhìn nhìn các loại xâu chuỗi trước mặt, thấp giọng nói: “Một mình tôi ở trong này là được rồi.”