Edit: Phương Uyên
Beta: Ngọc Duyên + La Pluie
“Song hỷ lâm môn?” Hàn Lục Hải nghiêng đầu nhìn Khương Viên Viên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Lục Hải, Khương Viên Viên tuyệt không muốn mang chuyện mình thấy nói cho ông biết, chỉ nói: “Sơ Hạ và Thất Lục tình cảm càng ngày càng tốt, đây không phải là tin mừng sao?”
Hàn Lục Hải trầm ngâm trong chốc lát, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, tiếp tục đeo cà vạt.
“Là chúng ta hổ thẹn với Sơ Hạ, Thất Lục đối với nó tốt hơn một chút cũng là phải, có thời gian rảnh rỗi để cho Thất Lục ở cạnh con bé nhiều một chút. Con bé một người kế tục xứng đáng, sau này nói không chừng có thể vì công ty…”
“Được rồi, được rồi.” Khương Viên Viên không nhịn được cắt ngang lời Hàn Lục Hải: “Trong mắt anh, Sơ Hạ chẳng qua là một quân tốt, nhưng ở trong lòng em, Sơ Hạ là con dâu, cũng là con gái của em. Anh chuẩn bị xong thì xuống dưới ăn sáng đi.”
Nói xong, Khương Viên Viên xoay người ra khỏi phòng.
Mà bên kia, An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục ở trên xe cùng nhau ăn bữa sáng. Đồ ăn sáng là bánh sandwich cùng với một chai sữa đậu nành. Lái xe rất có kinh nghiệm, thêm việc cắm ống hút vào, nên không cần lo lắng sữa đậu nành sẽ đổ ra ngoài.
Uống được một nửa sữa đậu nành, An Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới đồ mà Khương Viên Viên đưa cho cô.
Là cái gì chứ?
An Sơ Hạ đang muốn thò tay vào túi, sữa đậu nành trên tay cô đã biến mất. Quay đầu lại nhìn, Hàn Thất Lục đã uống sữa đậu nành của cô, hơn nữa còn bày ra bộ mặt như muốn nói “Tại sao em lại nhìn tôi?”
“Anh làm gì thế? Sao lại uống sữa đậu nành của tôi?!” An Sơ Hạ trợn mắt nhìn.
Hàn Thất Lục nhíu mày nói: “Tôi uống xong chai kia rồi, uống vài ngụm của em thì sao? Người giúp việc?”
Một câu “Người giúp việc”, tất cả lời bất mãn muốn nói ra miệng của An Sơ Hạ đều nhét lại trong bụng!
Thiếu chút nữa cô đã quên, một tháng phải làm người giúp việc!
Thấy vẻ mặt nghẹn thở của cô, trong lòng Hàn Thất Lục vô cùng hạnh phúc, anh ung dung uống sữa đậu nành của cô, không lâu sau đó, khuôn mặt anh đột nhiên kinh ngạc.
An Sơ Hạ là vẫn chăm chú nhìn Hàn Thất Lục, vào lúc này vẻ mặt biến hóa của anh cô đương nhiên cũng chú ý đến. Hàn Thất Lục đang nhìn ra ngoài cửa xe.
Một giây kế tiếp, Hàn Thất Lục mở miệng: “Dừng xe.”
Chú lái xe không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn dừng xe lại. Chiếc xe vừa dừng lại, Hàn Thất Lục đã mở cửa bước ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chú tài xế nghi ngờ hỏi.
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: “Tôi cũng không biết, tôi đi xuống xem sao.”
Mở cửa xe bước xuống, An Sơ Hạ mới nhìn thấy Hàn Thất Lục đang đỡ một nữ sinh, nữ sinh đó nghiêng người, cho nên cô cũng không nhận ra đó là ai.
An Sơ Hạ bước vài bước đi tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy bị ngã xe đạp.” Hàn Thất Lục trực tiếp nói: “Chúng ta nên đưa cô ấy đến trường học.”
An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới nữ sinh kia cũng mặc đồng phục của Tư Đế Lan, nhìn mặt cô gái đó, An Sơ Hạ ngây ngẩn cả người, nữ sinh này… Lại là cô ta!
Cô ta ngã ở sân bóng rổ, sau đó được Hàn Thất Lục đưa đến phòng y tế, cô ta còn là nữ sinh mà An Sơ Hạ giúp đưa hộp cơm cho Hàn Thất Lục, lại bị anh từ chối.
Nữ sinh này, chính miệng Hàn Thất Lục nói là không thích cô ta!
Xe của nhà họ Hàn đi tới, cô ta lại đột nhiên ngã xuống, chuyện này, thật sự chỉ là trùng hợp sao? An Sơ Hạ không có cách nào tự thuyết phục mình, nhưng cũng không thể nghi ngờ ra mặt.
Nếu như nói với Hàn Thất Lục, nữ sinh này có thể là cố ý ngã xuống, dường như cô cũng có vẻ quá hẹp hòi rồi.
“Thử một chút chân xem chân thể đi hay không?” Hàn Thất Lục để nữ sinh kia khoác lên vai mình.
Nữ sinh kia cũng không quan sát đối phương như An Sơ Hạ, chẳng qua chỉ nghe lời thử bước đi một chút, nhưng là mới vừa bước đi, cô ta thở hổn hển, ánh mắt cũng bịt kín bằng một lớp sương mù.
Hiển nhiên, cô ta chắc chắn không thể đi.
“Lên xe của tôi đi, xe đạp cứ để đó.” Hàn Thất Lục vừa đỡ nữ sinh kia vừa nói.
Cô ta đạp xe đạp đi học, chiếc xe còn để ở một bên.
An Sơ Hạ do dự mấy giây, mở miệng nói: “Tôi giúp cô ấy đạp xe tới trường học, dù sao cũng không xa.”
Từ nơi này đạp xe đến Tư Đế Lan, đại khái cũng chỉ mất chừng mười phút.
“Một cái xe đạp mà thôi.” Hàn Thất Lục thờ ơ nói: “Lên xe hết đi.”
“Không, không cần.” Nữ sinh lắc đầu một cái: “Tôi ở chỗ này chậm một chút cũng không sao, Thất Lục thiếu gia, anh hãy đi học trước đi, nếu như bỏ xe đạp ở chỗ này, nhất định sẽ bị người khác lấy mất. Nếu để cho người nhà biết tôi làm mất xe đạp, sau này chắc chắn sẽ không để tôi đạp xe đi học nữa.”
An Sơ Hạ nghe được ẩn ý trong lời nói của nữ sinh đó, xe đạp nhất định phải mang tới Tư Đế Lan.
Ánh mắt cô trở nên khiếp sợ, nữ sinh này… Ý đồ không hề nhỏ. Nhưng lần trước cô nói chuyện với cô ta, rõ ràng không cảm thấy ý đồ lớn đến vậy.
Trên mặt nữ sinh hiện lên một tia lo lắng, dường như cố tỏ ra thật sự lo lắng người nhà sẽ không cho phép cô ta đạp xe đi học nữa.
An Sơ Hạ cắn chặt hàm răng, thầm nhủ, không chỉ là đi xe đạp, nếu cô ta muốn ngồi một mình trên xe cùng Hàn Thất Lục đến trường, cô sẽ thành toàn cho cô ta! Cô hít sâu một hơi, trong lòng đã quyết định.
Bất kể nữ sinh này tính toán điều gì, cô đều nguyện ý tin tưởng Hàn Thất Lục.
Đúng vậy, nguyện ý tin tưởng. Hai người nếu quả thật muốn ở bên nhau, ngay cả một chút tín nhiệm cũng không có, vậy chỉ còn cách làm bạn bình thường mà thôi. Cô không phải người lòng dạ hẹp hòi, bộ dạng kia dù nhìn thấy chán chán ghét đến đâu, cũng không nên mất đi danh hiệu hào phóng.
Một khi trong lòng An Sơ Hạ đã quyết định, mười con ngựa cũng không kéo được trở lại.
Đợi nữ sinh kia nói xong, An Sơ Hạ liền trực tiếp đi tới chỗ xe đạp bị đổ dưới đất, khom lưng nâng chiếc xe lên. Xe đạp rất nhẹ, cho nên căn bản không cần dùng quá nhiều sức.
Cô nghiêng đầu qua, nhìn thấy Hàn Thất Lục và nữ sinh kia cũng đang nhìn cô, liền cong khóe miệng cười nói: “Vừa đúng lúc ăn sáng quá no, cho nên đi xe đạp có thể giúp tiêu hóa nhanh hơn.”
“Đi xe đạp quả thật có thể giúp tiêu hóa.” Nữ sinh hướng về phía An Sơ Hạ nở một nụ cười, nói: “Vậy thì làm phiền rồi, chị Sơ Hạ.”
Chị Sơ Hạ… Xưng hô này, tại sao nghe thấy thật sự khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, đối mặt với nữ sinh kia cười nhạt một tiếng, còn nữa không quên hỏi: “Cô tên là gì? Tôi nhớ tôi lần trước ở câu lạc bộ bóng rổ đã thấy cô, nữ sinh đó, là cô đúng không? Còn một lần nữa, tôi ở dưới lầu…”
“Là em, em tên là Đỗ Giản Nhiên, Chị Sơ Hạ gọi em là Giản Nhiên được rồi.” Nữ sinh cũng không giấu giếm, mỉm cười nói: “Em chỉ là người bình thường, chị Sơ Hạ vẫn có thể nhớ tới em…”
Đỗ Giản Nhiên… Cái tên này, An Sơ Hạ đã nghe qua một lần!
Nhưng cô ngẫm nghĩ đã nghe thấy ở đâu không ra. Lúc nữa phải đi hỏi Phỉ Lợi Á một chút. Phỉ Lợi Á lớn nhỏ cái gì cũng biết. Nếu như Phỉ Lợi Á không biết, chắc chắn Hoàn Tử sẽ biết.
Tuy nhiên, bây giờ một mực “Chị Sơ Hạ”, nhưng An Sơ Hạ đuổi theo cô ta xuống dưới lầu ở giảng đường, cách nói chuyện của cô ta với cô một chút không giống.