Ed by Thảo Nguyên
Beta: Ngọc Duyên
Đột nhiên có sự tác động mạnh khiến cho An Sơ Hạ không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước mới đứng lại, bên tai nghe rõ ràng Khương Viên Viên nói… Hạ Mạt? Cái tên này làm sao quen thuộc như vậy? Chờ chút! Đây không là bút danh của tiểu thuyết cô mới viết sao?
“Dì, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?” Khương Viên Viên là một người mẹ, nhưng có thể như một đứa trẻ. Có lúc cô luôn nghĩ, nếu như mình cũng có thể sống như Khương Viên Viên, thật hạnh phúc, có chồng con luôn thương yêu bà, tuy rằng mạnh miệng thế nhưng trong lòng, vẫn là luôn nghĩ tới chồng và con trai….
Trời ạ, tại sao An Sơ Hạ có thể có những suy nghĩ nhiều như vậy? Lẽ nào cô đã già rồi sao. Không không!!! Cô còn trẻ lắm. Đang ở thời điểm có vẻ đẹp rực rỡ mà!
Lại tiếp tục khóc, Khương Viên Viên từ từ ngẩng đầu lên từ trong lòng An Sơ Hạ, gương mặt khóc như mưa, nếu như chú Hàn gặp bà với bộ dạng này nhất định sẽ đau lòng đến chết. Tiếp tục an ủi bà, đột nhiên Khương Viên Viên lôi kéo tay An Sơ Hạ đi tới trước máy vi tính chỉ vào màn hình nói rằng: “Sơ Hạ, người này rất có thể sẽ cướp đi thứ hạng của mẹ trên trang mạng tiểu thuyết mất, làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ?”
Ghé sát vào màn hình vừa nhìn, nền màu đỏ tên sách “thiếu gia đừng hôn tôi” giữ vị ví thứ nhất bảng đề cử, cùng bình luận luôn ở bảng đầu tiên, tiểu thuyết của Khương Viên Viên vẫn còn nhưng lại hạng thứ hai. An Sơ Hạ tối mặt lại, cô làm gì có tài cán gì, lại có thể làm ra chuyện khó tin như vậy!
Đang muốn mở miệng nói chuyện, Khương Viên Viên lại gào khóc lên: “Cái này thật chết tiệt! Không ngờ người mới lại có thể viết tiểu thuyết khôi hài như vậy, tuy rằng vai nữ chính chính thiếu não một chút, thế nhưng so với mẹ viết cũng rất tốt. Mẹ đều sắp không đuổi theo văn phong của cô ta được rồi… Mẹ khinh bỉ cô ta,mẹkhinh bỉ cô ta!!!”
Hít sâu một hơi, cô một mặt lúng túng kéo tay Khương Viên Viên qua, sau đó ngồi trước máy vi tính, đăng xuất tài khoản Khương Viên Viên ra, nhập liệu hai chữ “Hạ Mạt”, nhập mật khẩu, lập tức chuyển sang tài khoản Hạ Mạt. Khương Viên Viên không dám tin trợn mắt lên, chỉ vào An Sơ Hạ: ” Con con con…..”
“Dì, con thật không biết văn chương dốt nát lại có thể có người xem, còn đoạt đi bảng xếp hạng thứ nhất. Có điều dì yên tâm, nếu như dì mất hứng con sẽ xóa bỏ ngay! Con đến chính là muốn hỏi dì, con không muốn ký hợp đồng, bây giờ nhìn lại, khả năng của con lại không thích hợp lắm để viết tiểu thuyết. Hơn nữa con cũng không có thời gian,…” Dáng vẻ của cô: khiến cho Khương Viên Viên lại gào khóc lên, hơn nữa khóc đến càng thảm hại hơn so với trước!
An Sơ Hạ lập tức cuống quít rút ra vài tờ khăn giấy từ hộp khăn gần đó đưa tới trước mặt cho Khương Viên Viên: “Dì đừng khóc mà, con không phải đã nói sẽ không tiếp tục viết tiểu thuyết sao? Con xin thề, tuyệt đối con không viết lại…” Miệng cô đột nhiên bị Khương Viên Viên che lại.
Cảm thấy hơi khoa hiểu, An Sơ Hạ nhìn về phía Khương Viên Viên, ai biết bà bên ngoài thảm hại như thế, đã sớm đổi sang bộ dạng mừng rỡ: “Tiểu Sơ Hạ, nếu như con không viết tiểu thuyết này mẹ sẽ không để ý đến con nữa!”
“A?” Cô nháy mắt mấy cái, Khương Viên Viên mỉm cười, lấy tay thu về đi sau. An Sơ Hạ nghi ngờ mở miệng: “Ý của mẹ là… muốn con tiếp tục viết tiểu thuyết?”
“Phí lời!” Khương Viên Viên đôi mắt vui mừng híp lại, rõ ràng gò má còn lưu lại vệt nước mắt vừa nãy: “Con chờ chút, mẹ cùng con ký hợp đồng liền đi! Đúng rồi, mẹ ký hợp đồng bây giờ thì những biên tập kia sẽ mở đường phía sau cho mẹ, vì lẽ đó sẽ dùng chứng minh thư người trong nhà, mẹ hiện tại sẽ cung cấp cho Tiểu Sơ Hạ một ID! Con kí ngay đi
Nói rồi, Khương Viên Viên chạy biến đi mất.