Edit: lapluie99
Beta: NhoxPanda2
Sau cùng, vẫn là Hàn quản gia đi cùng cô. Bởi vì An Sơ Hạ đối với ngôn ngữ của nước Mỹ không thông thạo. Tuy thành tích môn tiếng Anh của cô rất tốt. Nhưng kiến thức gì đó trong sách giao khoa khác nhiều so với thực tế. Mà đến nước Mỹ, cô cũng cần có người giúp đỡ cô tìm được Hàn Thất Lục.
Máy bay cất cánh trên không, trái tim An Sơ Hạ giờ phút này cũng giống với chiếc máy bay này, bay lâng lâng.
“Người không cần lo lắng, thiếu phu nhân.” Nhìn thấy tâm trạng của An Sơ Hạ, Hàn quản gia thật là không đành lòng. Nhưng ông không thể nói ra nhiều lời an ủi.
“Cháu không sao.” An Sơ Hạ mỉm cười, nụ cười kia tràn đầy thê lương: “Cháu phải trở nên mạnh mẽ hơn tưởng tượng.”
Hàn quản gia không nói thêm gì nữa, cũng không biết nên nói điều gì.
Đợi máy bay hạ cánh xuống sân bay ở Mỹ, đã là rạng sáng hơn 3 giờ. An Sơ Hạ được người của Hàn gia ở Mỹ tiếp đón đến ở cùng khách sạn với Hàn Thất Lục. Hàn quản gia đặc biệt sắp xếp cô và Hàn Thất Lục ở cùng một tầng. Hơn nữa là sát vách.
Hàn quản gia để cho cô cẩn thận nghỉ ngơi, tất cả mọi chuyện đều đợi đến sáng hôm sau mới giải quyết. Cô gật đầu đáp lại, cúi chào Hàn quản gia rồi đóng cửa. Phòng tổng thống rất lớn, cô đi tới phía trước cửa sổ, phía dưới là ngọn đèn loé sáng nước Mỹ.
Lần này không phải lần đầu tiên tới nước Mỹ, nhưng là tâm tình hoàn toàn không giống nhau. Lần đó, tuy nhiên cũng có chút không thoải mái, nhưng về sau hạnh phúc lấp đầy nhưng điều không thoải mái đó… Cô đột nhiên nhớ lại thời gian trước.
Cũng bắt đầu hối hận chính mình tham gia hoạt động thám hiểm ngoài trời.
Lại bắt đầu hối hận, hối hận đã gặp gỡ Hàn Thất Lục.
Cô điều chỉnh lại thời gian một cách nhanh chóng, thức dậy một lần nữa trở nên tràn đầy sức sống. Nhưng thế nào cũng cảm thấy không hạnh phúc.
Đúng như vậy, làm sao tâm tình có thể hồi phục như trước.
Chuông cửa vang lên, cô mở cửa, Hàn quản gia vẻ mặt đầy ý cười nói: “Thiếu phu nhân đã thức dậy. Thiếu gia hiện tại đang ở phía dưới lầu một dùng cơm, cô có muốn xuống dưới không?”
“Bác đã tới chào hỏi anh ấy sao?” Cô không biết tại sao bắt đầu căng thẳng trở lại.
“Vẫn không có.” Hàn quản gia lắc đầu: “Ta chuẩn bị mấy bộ quần áo cho cô, cô thay trước.”
Cuối cùng ông lại vẫn bổ sung một câu: “Là ý của phu nhân.”
An Sơ Hạ nhận lấy quần áo đi vào phòng ngủ. Toàn là quần áo khiến người mặc cực kỳ hấp dẫn, cô không dám mặc, mà thay bộ quần áo chính mình mang đến. Quần bò màu xanh nhạt, cùng với một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen, nhìn qua cực kỳ tươi mới.
Sau khi chỉnh sửa xong xuôi, cô đi ra ngoài phòng ngủ. Hàn quản gia không hỏi cô vì điều không mặc những bộ quần áo kia. Bời vì lúc ông cầm những thứ này trên tay cũng biết chắc An Sơ Hạ sẽ không mặc.
Vào thang máy đi xuống tầng một nhưng không nhìn thấy Hàn Thấy Lục ở đó.
“Rõ ràng vừa rồi còn đang ở đây…” Hàn quản gia nhỏ giọng nói thầm: “Thiếu phu nhân, ta đi tìm xem.”
Nói xong ông liền chạy ra, An Sơ Hạ vẫn chưa kịp nói điều gì đó.
Không muốn đứng ngây như vậy ở đây, cô bước chân đi ra ngoài khách sạn. Bên cạnh khách sạn là một quảng trường, còn có đài phun nước. Bên kia tụ tập rất nhiều người, dường như đang nhìn gì đó thú vị.
An Sơ Hạ không biết tại sao liền đi tới.
Mọi người trên quảng trường xúm lại lại thành một vòng tròn, cô kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy bên trong.
“Em nguyện ý gả cho tôi sao? Trưởng thành sẽ gả cho tôi?” Hàn Thất Lục hôm nay cả người mặc bộ quần áo rất bình dị, nhưng bẩm sinh đã có khí chất. Một bên gối quỳ xuống, trong tay cầm một đoá hoa hồng, ở bên cạnh anh, đều bày ra rất nhiều hoa hồng, đỏ rực như máu, không thể đếm xuể.
La: Cuối cùng cũng ed xong, ngược ơi là ngược.. (T_T)…