Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 446: Tỉnh lại (3)

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Edit: lapluie99

Beta: NhoxPanda2

Tỉnh lại một lần nữa, mặt trời đã chiếu ngang lưng. Mới vừa ngồi dậy liền nghe thấy bên ngoài hành lang có người ở đó gọi to: “Tỉnh lại?!Phu nhân, Sơ Hạ tỉnh lại rồi?!!!”

Âm thanh liên tiếp này khiến cho An Sơ Hạ dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết là Khương Viên Viên đang ở đây. Trong lòng nhịn không được trở nên khẩn trương, Khương Viên Viên nhất định biết Hàn Thất Lục hiện tại ra sao rồi. Vừa muốn xuống giường cửa đã bị đẩy mạnh ra.

Cùng với tiếng “Tiểu Sơ Hạ”, một bóng đen đã nhào về phía cô. Không kịp né tránh cô đã bị ôm chặt vào lòng, toàn thân đau nhức làm cho miệng cô không thể thở hơi được.

“Tiểu Sơ Hạ con thực sự tỉnh lại rồi! Con có biết mẹ lo lắng cho con gần như sắp chết đến nơi rồi. Mẹ mấy hôm nay đều không thể lên giá sách trực tuyến cập nhật cho nhóm độc giả của mẹ! Vừa rồi bác sỹ nói với mẹ con tỉnh lại, mẹ còn tưởng rằng bọn họ nói để cho mẹ vui thôi.” Khương Viên Viên một bên khóc nức nở nói, một bên khẩn trương ôm chặt An Sơ Ha vào lòng không chịu buông tay.

“Gâu Gâu Gâu!” Cửa phòng bệnh truyền đến tiếng chó sủa.

Ngay sau đó Hàn quản gia liền tiến lên vội vàng kéo Khương Viên Viên ra: “Phu nhân à người mau buông tay! Ngươi xem Thiếu phu nhân bị người ôm chặt thở không nổi, trên người cô ấy còn toàn là những vết thương.”

Một câu lập tức cảnh tỉnh người trong mộng, Khương Viên Viên lúc này mới ý thức lại, đúng là trên người An Sơ Hạ toàn là vết thương. Bà cuống quýt buông ra, nhưng vẫn nắm thật chặt tay An Sơ Hạ: “Như thế nào? Mẹ vừa rồi làm đau con sao?”

“Không có, không có!” An Sơ Hạ mỉm cười: “Có thể có mẹ lo lắng cho con, thế nào đều sẽ không đau.”

“Đứa trẻ này!” Khương Viên Viên nói xong, nước mắt mới hạ xuống: “Đứa trẻ ngốc này, con tại sao không biết đau lòng vì chính mình? Mẹ đã biết rõ, con đều đã là vì tìm Thất Lục mới biến thành bộ dạng này.”

Vừa nhắc tới Hàn Thất Lục, trái tim An Sơ Hạ liền căng thẳng lên: “Hàn Thất Lục? Mẹ, Hàn Thất Lục anh ấy? Anh ấy như thế nào?!”

“Ai dà, Thiếu phu nhân, cô cũng không thể kích động. Bác sỹ nói, cô hiện tại phải cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, nếu không à, nói không chừng sẽ có thể hôn mê… Ai da cô xem miệng này của tôi, phi phi phi!” Hàn quản gia hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Phách Thiên ở bên cạnh ra sức vung vẩy cái đuôi muốn thu hút sự chú ý của An Sơ Hạ, nhưng bị một giúp việc của Hàn gia dắt theo ra ngoài. Ánh mắt kia dưng dưng đáng yêu, sủa một tiếng bi thương…

“Vậy mọi người mau nói cho con biết, anh ấy hiện tại như thế nào? Anh ấy vì sao không đến thăm con?” An Sơ Hạ hết sức giữ mình bình tĩnh lại, nhưng thật sự cô không bình tĩnh nổi.

Khương Viên Viên cầm tay An Sơ Hạ đặt lên tay mình: “Con yên tâm, Thất Lục thương thế nghiêm trọng một chút. Bác sỹ nói, may mắn không thương tổn chỗ nguy hiểm tính mạng. Con tìm tìm đến kịp thời, cho nên, nó hôm sau liền thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên vẫn không tỉnh lại. Chúng ta hiện tại đã đưa nó đến Mỹ điều trị, nơi này có chuyên gia hiểu biết về phương diện này. Cho nên con à, hiện tại phải ngoan ngoãn chú ý đến bản thân là được. So với Thất Lục, mẹ thật sự càng lo lắng con hơn.”Nghe được Hàn Thất Lục đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, An Sơ Hạ trái tim vốn thấp thỏm cuối cùng cũng yên tâm. Thượng Đế phù hộ Thượng Đế phù hộ.

“Thiếu phu nhân, cô cùng phu nhân ngồi nói chuyện tiếp, tôi đi xem có thứ gì đó cho cô ăn. Vài ngày như vậy đã không ăn cơm, nhất định là đói bụng.”

“Vâng. Cảm ơn bác, Hàn quản gia.” An Sơ Hạ chân thành tha thiết nói.

Hàn quản gia xoay người, một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt. Cô bé ngốc ngếch này, thật đúng là làm người ta thương xót.

“Tiểu Sơ Hạ à, con có muốn nằm xuống hay không? Ngồi như vậy có phải mệt lắm không con?” Khương Viên Viên thân mật hỏi.

Khoé miệng An Sơ Hạ cong lên nở nụ cười thoải mái: “Không cần, con đã nằm nhiều như vậy giờ mà nằm lại sẽ sinh thêm bệnh. Hay là như vậy, mẹ ơi, hôm nay mẹ cho con xuất viện đi, con không phải đang ở bệnh viện mà giống như trong tù.

Nếu trước đây, nếu An Sơ Hạ nói gì Khương Viên Viên đều đáp ứng lại ngay. Thật sự lần này Khương Viên Viên lập trường vô cùng kiên định – Toàn bộ vết thương nếu chưa khỏi hẳn, tuyệt đối không thể xuất viện. Sợ rằng sẽ để lại một vài di chứng nào đó.

An Sơ Hạ mài môi bất luận thế nào cũng phải thuyết phục được Khương Viên Viên. Cứ như vậy nói qua nói lại cho đến khi Hàn Lục Hải tan tầm đi tới bệnh viện. Ông liếc mắt nhìn Khương Viên Viên một cái, nhìn đến An Sơ Hạ đã tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng buổi tối vẫn còn một buổi tiệc rất quan trọng ông phải tham dự, liền thuận tiện mang Khương Viên Viên đi cùng. Về đề xuất muốn xuất viện của An Sơ Hạ, Hàn Lục Hải cùng Khương Viên Viên lại đứng cùng một chiến tuyến.

An Sơ Hạ đành phải thôi, Hàn quản gia thì tốt hơn, thương cô một mình ở bệnh viện nhàm chán, liền đem Laptop đến cho cô.

Cô đăng nhập vào QQ, xuất hiện rất nhiều tin nhắn để lại, cô mở từng cái ra một. Đều là các bạn học quan tâm tới cô. Cô gửi lời đáp lại đến tất cả. Lời cảm ơn xuất phát từ trái tim, một câu là đủ.

Không nhìn đến QQ lại xuất hiện hình tròn nhấp nháy, cư nhiên là chủ biên ở giá sách truejc tuyến đặt tiểu thuyết cô viết trước kia. Chủ biên kia chỉ nói đơn giản muốn cô nhanh chóng lên khôi phục cập nhật gì đó. Tính thời gian đã gần hai ba tuần cô không cập nhật tiểu thuyết rồi.

Trong lòng cảm thấy áy náy. Thêm nữa, dù sao trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì liền đồng ý, khi hồi phục sẽ cập nhật truyện. Chủ biên vừa muốn biết số tài khoản ngân hàng của cô. Vì vậy cô cố gắng gõ chữ xuống.

Cô mở ra trang chủ của gác sách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, ở vị thứ hai trên bảng xếp hạng nhuận bút là tiểu thuyết “Ác ma thiếu gia đừng hôn tôi” của cô. Mà xếp đầu tiên là cuốn “Màu đỏ tím”, chính là tiểu thuyết của Khương Viên Viên. Chớp mắt trái, tay run rẩy mở trang tiểu thuyết của chính mình. Bình luận biến thành hơn hai nghìn, đại đa số đều là thúc giục cô cập nhật, còn lại thảo luận về diễn biến của tiểu thuyết.

Nhiều bình luận như vậy, cô dằn lại quyết tâm xem qua từng dòng, ngẫu nhiên chỉ để lại một vài lời đáp. Làm xong toàn bộ việc này đã đến hơn một giờ sáng. Cô nghĩ ngợi, mở tập trung tác giả xem các tác giả phía sau, nhấp một cái vào “Kiểm tra tiền nhuận bút”, phát hiện thu được tổng cộng khoảng hơn hai ngàn tệ tiền nhuận bút.

Nhếch môi cô cười, là nụ cười thực vui vẻ, vừa lúc này y tá Tiểu Huệ tiến vào thay đổi bình nước cho An Sơ Hạ. Nụ cười trên khuôn mặt Sơ Hạ nhất thời ngừng lại.

“Thiếu phu nhân cô cười gì vậy? Giống như trúng được năm vạn tệ.” Tiểu Huệ trêu ghẹo nói một câu như vậy. An Sơ Hạ cười gượng, mãi đến khi Tiểu Huệ ra khỏi phòng bệnh khép cửa lại cô mới ảo não vỗ xuống đùi. Tại sao lại để người này thấy được! Nếu tiểu Huệ biết cô vừa rồi thật sự vì tiền mới cười vui vẻ như thế, còn không xấu hổ chết mất?

Không nhìn lại tiền nhuận bút kia, An Sơ Hạ mở bản thảo ra bắt đầu viết tiểu thuyết. Viết xong cẩn thận kiểm tra lại một lần mới đăng lên.

Thời điểm cô chuẩn bị tiếp tục viết, QQ đột nhiên lại nhấp nháy.

Di chuột đến biểu tượng kia nhấp vào, tin tức hòm thư hiện lên “Chị kế của lọ lem”. An Sơ Hạ cười cười, mở QQ điểm tin tức. (Chị kế của lọ lem chính là Manh Tiểu Nam, tên trên mạng của An Sơ Hạ là “Thục nữ làm khó” không biết mọi người còn nhớ không.)

Chị kế của lọ lem: Chính là cậu sao?

Thục nữ làm khó: Đúng vậy, mấy ngày qua có khỏe không?

Manh Tiểu Nam không trả lời, mà trực tiếp mở một cuộc gọi video. An Sơ Hạ chỉnh lại tóc một chút rồi trả lời.

“Tớ chà! Câu có thể cười trở lại được!!! Cậu không biết xảy ra chuyện gì sao?” Trong video bên kia Manh Tiểu Nam mặc áo ngủ hình Doraemon nghiến răng nghiến lợi nói.

La: Chương này dài vô đối, edit muốn rớt cả mắt ra ngoài @@ 2000 chữ đó huhu

Chọn tập
Bình luận