Editor: ThuỳLinh
Beta:NhoxPanda2
Màn hình sau khi nhấp nháy mấy lần thì tắt. Vỗ mấy lần, cô rốt cục phát hiện là hết pin rồi. Xong đời, hình nền không phải còn có thể vẫn giữ lại sao? Làm bậy, nếu như bị Hàn Thất Lục nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Cửa phòng vệ sinh lúc này bị mở ra, cô chột dạ đem điện thoại di động giấu đi, một tia không tự nhiên nói chuyện cười: “Điện thoại di động anh có thể cho tôi mượn một buổi tối không? Tôi phát hiện điện thoại di động của anh bên trong game hay hơn sơ với game trong điện thoại di động của tôi”
Nghi ngờ khẽ hất lại lông mày, nhàn nhạt nói rằng: “Điện thoại của chúng ta model số là giống nhau, đều là iphone4S, cho nên trò chơi của chúng ta là giống nhau. Cô mượn làm gì?”
Là! Nam sinh này, hiện tại làm sao thông minh như vậy? Không được không được! Nhất định phải ngăn anh ta không nhìn thấy điện thoại di động của anh, trên màn hình là ảnh cô lè lưỡi, bằng không anh ta tuyệt đối sẽ giết cô! Tim thình thịch nhảy dựng lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra ba chữ: “Mỹ nhân kế”! OK! An Sơ Hạ! Mình cần ủy khuất một chút, tạm thời thuần khiết. Phi phi phi! Cái gì thuần khiết?
Ngu ngốc!
Nhìn cô không ngừng biến đổi sắc mặt, miệng An Sơ Hạ chuẩn bị nói chuyện trước một giây, Hàn Thất Lục vung vung tay, bất đắc dĩ nói: “Cô muốn chơi thì chơi đi, có điện thoại đến nhớ trước tiên giúp tôi nhận.”
An Sơ Hạ trợn mắt lên, ngu ngơ hỏi nói: “Anh lại… trực tiếp đồng ý?” Đáp lại cô là Hàn Thất Lục hơi nhíu mày, tiến lên vài bước, anh đi tới chỗ điện thoại trên bàn, yên lặng bấm điện thoại nội tuyến đến từ phòng tổng thống của khách sạn.
Mới vang lên một hồi âm thanh, bên kia liền tiếp nhận điện thoại, ngay sau đó là nhân viên phục vụ khách sạn dùng âm thanh cung kính: “Thiếu gia, xin hỏi ngài có gì dặn dò?”
“Đem người đến gian phòng sửa sang một chút, quần áo nhớ tới giặt sạch sẽ.” Không chờ đối phương nói thêm gì nữa, Hàn Thất Lục quả quyết cúp điện thoại ôm An Sơ Hạ đi ra khỏi phòng. Anh cũng không phải quan tâm mấy bộ quần áo này, mà là y phục kia mặc ở trên người cô…không thể không….
Trở lại Hàn gia, thời điểm đã là hơn tám giờ, Khương Viên Viên đang ngồi ở đại sảnh trên sô pha lớn xem TV. Nhìn thấy bọn họ trở về cuống quít bên nhau, bà tắt đi TV chạy lên phía trước tươi cười quyến rũ: “Hai người các con đi đâu thế? Lục Hải tên khốn kia không cho ta gọi điện thoại hỏi.”
An Sơ Hạ đang chuẩn bị trả lời Khương Viên Viên về vấn đề này, nghiêng đầu lại phát hiện trên ghế salon có một bức hình khổng lồ treo trên tường. Mang theo bức ảnh là nội dung không có gì quá mức, trọng điểm là, phía trên kia là ảnh sáng sớm lúc nàng “được” Hàn Thất Lục cưỡng hôn. Bởi góc độ chiếu rất tốt, vì lẽ đó mà gò má Hàn Thất Lục cùng gò má của An Sơ Hạ ửng đỏ. Trong hình hai người mang một vẻ mặt một sững sờ.
Có một loại gọi là “sét đánh” cảm giác kinh sợ cùng cảm giác ngổn ngang xẹt qua trong lòng cô.
“Dì, cái bức ảnh kia… Là ai treo?” Dùng đầu ngón chân cũng biết nhất định là Khương Viên Viên treo, nhưng cô vẫn là ngu ngơ hỏi một lần. Hàn Thất Lục hơi nghiêng đầu, cũng chú ý bức ảnh to lớn trên tường.
Khương Viên Viên một mặt đắc ý ôm chầm An Sơ Hạ, chỉ vào cái khung ảnh kia nói rằng: “Thế nào? Mẹ nhờ người treo bức ảnh, không sao chứ? Sau này không được phép gọi ta là dì, gọi ta là mẹ, chi bằng bây giờ gọi luôn. Có được không?”
“Dì…dì…, dì không phải nói là vì để con có một thân phận tốt nên mới nói con là vợ chưa cưới của Hàn Thất Lục sao? Làm sao hiện tại…? Cô dừng một chút nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thất lục oán giận nói một câu: “Anh đúng là nói một câu..”