Ed: Kitty VõBeta: NhoxPanda2
“Người đâu!” Lăng Hàn Vũ nhất thanh gọi, mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát lập tức xuất hiện. Ào ào chạy đến giúp Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ cởi trói dây thừng, tĩnh mạch bắt đầu dãn ra hoạt động trở lại. Tiêu Minh Lạc chuẩn bị đi thì Lăng Hàn Vũ đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu ta.
Cậu ta thừa biết Lăng Hàn Vũ tiểu tử này sẽ gọi cậu lại! Dựa vào những gì cậu hiẻu về tên tiểu tử này, cậu ta chắc chắn ba trăm phần trăm là đối với An Sơ Hạ có tình ý!
Đúng rồi! Cậu ta rõ ràng nhân cơ hội này mở ván bài, đánh cược Hàn Thất Lục và Lăng Hàn Vũ người nào cuối cùng có thể ôm được mỹ nhân về! Tuy ước muốn mặc dù là tốt, nhưng hành động mà nói, chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn. Sinh mệnh quả thật đáng quý, vẫn là thôi! Cậu ta ngửa đầu, khinh bỉ liếc mắt Lăng Hàn Vũ lên tiếng hỏi: “Thiếu gia, nhìn cậu anh tuấn tự nhiên giữa trán mây đen bao phủ chắc là có việc thỉnh cầu tôi?”
Nhịn không được liền vung tay lên, Tiêu Minh Lạc nhanh nhẹn tránh được, cười cầm nắm đấm của Lăng Hàn Vũ nói: “Cậu tức giận cái gì thế?”
Gục đầu xuống, thanh âm của Lăng Hàn Vũ có chút khàn khàn: “Thất Lục vừa rồi ý tứ trong lời nói, chẳng lẽ là… An Sơ Hạ ở trong lòng cậu ta phân lượng đã cao hơn người kia rồi à?” Hỏi xong việc này sau đó, mặt cậu ta không hiểu mà nhiễm lên một tia lạnh lẽo.
Con ngươi nhìn chằm chằm mặt Lăng Hàn Vũ, một lúc lâu sau, cậu ta mới nhún vai nói: “Nếu không phải việc này, việc kia còn có thể là cái ý tứ nào đây? Thiếu gia, tôi khuyên cậu hay là đi Đại Minh Tự đốt cây nhang đi, đầu óc luôn mơ hồ như vậy thế nào cho phải? Để Phật tổ cho cậu mở mang ánh sáng!”
“Ánh sáng cái đầu ngươi!” Lăng Hàn Vũ một cước bay qua: “Không vấn đề gì về cậu, thì hẹn gặp lại không tiễn!”
Khóe miệng Tiêu Minh Lạc ngoéo… một cái, có nhiều thâm ý nhìn Lăng Hàn Vũ liếc mắt: “Tiểu tử, nghe tôi một câu, nếu muốn tìm phụ nữ, cứng nhắc như vậy không thể được.”
Kinh ngạc nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái, lập tức khôi phục bình tĩnh: “Lời này của cậu tôi có lẽ không dùng đến, tìm phụ nữ? Tôi đổi lại xem truyện tranh còn hơn.”
Chợt nhíu mày, Tiêu Minh Lạc vô vị mà nhún vai, đem hai tay đút vào túi quần vẻ mặt cuồng dạng mà đi ra ngoài. Tiểu tử thối, mạnh miệng! Thế này thì coi cậu làm sao tìm được người yêu? Thật sự là nực cười!
“Thiếu gia, Lão Thái Gia bảo tôi nói cho ngài.” Khôn Ni vẻ mặt nghiêm chỉnh xuất hiện cạnh Tiêu Minh Lạc: “Bởi vì trước đó có việc, cho nên Lão Thái Gia không thể đi đến Hàn gia hôm nay.”
“Hàn gia?” Lông mày cậu ta bỗng nhiên chau lại, chết tiệt! Cậu ta tự dưng quên mất chuyện này rồi! Ngày hôm qua đem An Sơ Hạ vứt ở trên đường cái, thật ra sau đó cậu ta có quay xe lại đi theo cô, nhìn cô tinh quái lợi dụng người ta để đưa cô vào Atlantis cậu ta mới an tâm rời đi. Quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Khôn Ni: “Nói tiếp.”
Hơi giậc mình, Khôn Ni cứng nhắc mà tiếp tục lấy hơi rồi mới nói: “Cho nên Lão Thái Gia quyết định buổi tối đi Hàn gia một chuyến, còn nói, người cần phải đi theo cùng.”
Nặng nề mà vỗ mặt một cái vào mặt tường, vẻ mặt lo lắng: “Hồ đồ! Những chuyện này thuộc hạ các ngươi không biết rằng phải khuyên Lão Thái Gia một chút sao? Đây là chuyện đùa à?”
Giờ phút này, Lăng Hàn Vũ hoàn toàn không còn bình tĩnh xem loại truyện tranh có những hình ảnh đáng yêu, ngược lại cậu ta có phần giống như đang ở địa ngục Tu La, toàn thân trên dưới đều tản ra khói mù mịch.
Cung kính gật đầu một cái, Khôn Ni tiếp tục nói: “Lão Thái Gia đặc biệt để cho ta chuyển lời người, ngài nói, sẽ nắm bắt tốt có chừng có mực. Nhưng, nếu người không đi theo cùng, ngài cũng không biết có thể nắm bắt có chừng mực hay không, làm thứ gì đó khác người đến đó…”