Edit: Võ Na Na
Beta: NhoxPanda2
Nữ sinh kia lắc đầu nói: ” Không có gì. Ta là lớp chúng ta hôm nay trực nhật, trên bục giảng có đồ vật của bạn học An Sơ Hạ, vừa hỏi mới biết được sau khi thi xong cô ấy không đem đồ đi, nên tôi đưa tới. Cô ấy ngồi ở đâu?”
Trong phòng học, Phỉ Lợi Á liếc nhìn nữ sinh đang trực nhật, rồi nói: ”Đưa tôi thứ đó đi, làm phiền cô rồi.”
Phỉ Lệ Á nhận đồ vật của An Sơ Hạ từ tay nữ sinh kia, sau đó đem đồ vật kia đặt trên bàn học của An Sơ Hạ, rồi ngẩng đầu vỗ vai nữ sinh xem truyện tranh: ” Xem ra, cô nói sự thật. Sơ Hạ tỷ thi xong Ngữ Văn, cũng chưa thấy trở lại.”
Nghe Phỉ Lệ Á nói vậy, nữa sinh mê truyện tranh lập tức không vui. Sắc mặt âm trầm mà cong miệng lên nói: ” Hà cớ gì tôi phải lừa cô. Nói mà cô không tin! Được rồi, tôi đi trước. Chắc có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nói không chừng Thất Lục thiếu gia đã đưa tỷ ấy về nhà rồi.”
Nói xong, nữ sinh cầm bọc truyện manga trong ngăn kéo nhét vào trong túi sách, nhấc chân đi về phía cửa phòng học. Vừa lúc đó Lăng Hàn Vũ xuất hiện. Phỉ Lệ Á thoáng hiện một nét kinh ngac trên gương mặt, tay nắm chặt túi xách, ngượng ngùng thoáng nhìn Lăng Hàn Vũ hỏi: ” Hàn Vũ thiếu gia…. Ngài…ngài…tới đây….có….có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Lăng Hàn Vũ lúc này không được tốt, tay phải khoác ba lô lên vai, tay trái cầm áo khoác đồng phục của Tư Đế Lan, ngực phập phồng. Người sáng suốt nếu xem xét kĩ thì đã biết trước là anh sẽ chạy tới. Chỉ thấy anh nhìn xung quanh phòng học, sau đó lại hướng mắt nhìn về phía vẻ mặt sùng bái của Phỉ Lệ Á: ”Cô có thấy An Sơ Hạ sao?”
Một mực tự nhủ là An Sơ Hạ không có chuyện gì, Phỉ Lệ Á mới lấy lại tinh thần thì mới lấy lại tinh thần chạy đến trước mặt Lăng Hàn Vũ hỏi thăm: ” Hàn Vũ thiếu gia, Anh không thấy An Sơ Hạ tỷ sao?”
Lời này nói ra lập tức khiến Hàn Vũ kinh ngạc, anh vốn là chờ An Sơ Hạ trong xe trước cửa trường học. Nhưng đợi chừng mười phút mà không thấy Sơ Hạ đi ra, còn tưởng cô đã đến tiệm sách rồi, nên đến đó nhìn một chút. Nhưng mà trong đó chỉ thấy nhân viên quản lý, không thấy bóng dáng của An Sơ Hạ. Vậy nên anh chạy tới lớp An Sơ Hạ tìm. Bây giờ, nghe Phỉ Lệ Á nói như vậy, đã nói lên rằng bọn họ cũng không thấy An Sơ Hạ.
”Lời này của cô có ý gì? ” Anh chau mày ”Chẳng lẽ…”
Phỉ Lệ Á kể lại từ đầu,từ khi thi Ngữ Văn xong cho đến lúc Lăng Hàn Vũ đến thì không hề thấy An Sơ Hạ. Nói xong mới phát hiện sắc mặt Lăng Hàn Vũ rõ ràng là đáng sợ. Lúc này Lăng Hàn Vũ trước mặt mọi người nhiễm thêm vài phần lạnh lùng của Hàn Thất Lục.
”Nói như vậy cô không thấy rồi.” Lăng Hàn Vũ nhíu lông mày: ”Các cô đã tìm người chưa? ”
Mấy người đó lắc đầu.
”Tôi biết các cô có thời gian rảnh. Giúp tôi tìm An Sơ Hạ đi. Lúc trước tôi đứng trước cửa phòng học đợi cô ấy đã hỏi bảo vệ ở cửa ra vào có thấy An Sơ Hạ hay không. Bảo vệ nói tuyệt đối không có. Điều đó nói lên rằng, chắc chắn An Sơ Hạ còn trong trường học. Hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi.” Lăng Hàn Vũ sắc mặt biến đổi.