Editor: Xuân Mai
Beta: anhduong2506
Cửa xe bị một lần nữa đóng, Hàn Thất lục khóe mắt có nét cười. Đứng nhìn An Sơ Hạ như thể đắc ý, cô đương nhiên là người giúp việc của anh rồi, người làm công việc đặc biệt này phải là cô chứ!
Đem tạp chí đua xe tùy tiện ném xuống chỗ ngồi phía trước, anh nhanh nhẹn đi xuống xe. Nhưng liền xuống xe đã bị Ba Tát Lệ dùng tay chặn lại, ý vừa muốn nói gì, thì đã thấy bố của Ba Tát Lệ cùng Hàn Lục Hải cùng từ trong đại sảnh đi tới.
Đi phía trước là Khương Viên Viên, bà đang cúi đầu nhỏ giọng, cùng An Sơ Hạ đang nói gì đó. Chỉ thấy An Sơ Hạ sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng là nhìn không ra có cái gì là không hay. Lúc đó Hàn Lục Hải có nhìn đến An Sơ Hạ, ánh mắt thật có lỗi.
Là lãnh đạo hàng đầu của tập đoàn Hàn Thị, vì dự án hợp tác này, ông nhất định phải hạ quyết tâm. Mà một khi dự án hợp tác này hoàn thành, còn Ba Tát Lệ cũng không sớm muộn gì ông cũng sẽ đuổi đi. Cho nên bây giờ, An Sơ Hạ, mặc dù cảm thấy thật có lỗi, nhưng vẫn có thể thẳng thắn mà đối diện với cô.
An Sơ Hạ gật đầu với Hàn Lục Hải một cái, ánh mắt trong suốt, cũng không có biểu cảm khác thường nào nào. Ngược lại, giương mắt nhìn về phía người đứng cạnh Hàn Lục Hải, khi đó bên trong cái người gần năm mươi kia, trong mắt có chút phức tạp, đầu óc suy nghĩ cũng rất linh hoạt.
Theo người đàn ông trung niên này, ngay từ đầu luôn bận rộn suy nghĩ nghiên cứu về cái ánh mắt của cô, từ trong lòng, An Sơ Hạ liền nhận thấy được người đàn ông trung niên này, đối với cô cực kỳ không thân thiện chút nào. Thậm chí còn có một chút chán ghét.
An Sơ Hạ cực kì khó hiểu. Nhìn vẻ mặt của người đàn ông này, nhìn ông ta không hề thuận mắt chút nào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ta. Vậy là vì cái gì mà thái độ của ông ta đối với cô như cô thể cô làm sai cái gì?
Ba Tát Lệ kéo Hàn Thất Lục ra sau nói: “Bố em.” rồi chỉ về phía sau, như thể cô minh bạch mọi chuyện.
Nhìn qua cũng hiểu ý người đàn ông này đứng cạnh Hàn Lục Hải chắc là bố của Ba Tát Lệ. Khó trách… Khó trách người này lại dùng ánh mắt đó nhìn cô. Người đàn ông mà con gái mình thích lại đi cùng cô, ít nhiều sẽ có chút không vừa ý.
Huống chi, Ba Tát Lệ là người như thế, ai biết sau lưng cô, cô ta ít nhiều nói xấu những gì?
Lòng người là vậy, tuy nhiên dù như thế, nhưng cô vẫn cực kỳ lễ phép. Ít nhất cô vẫn là cô, một An Sơ Hạ thuần khiết.
Thu hồi đôi mắt đang lẫn lộn cảm xúc, cô gật đầu với người đàn ông trung niên kia, người đàn ông đó cũng gật đầu với cô, lập tức dương lên một nụ cười tươi tắn nói: “Đây là tiểu thư An Sơ Hạ ư? Nghe danh đã lâu.”
Rõ ràng lời nói bố của Ba Tát Lệ nói tốt hơn rất nhiều so với Trung Văn, lại còn dùng từ…
Nghe danh đã lâu ư? Ai cũng nghe ra từ ngữ dùng ở đây không ổn chút nào. An Sơ Hạ bĩu môi, vẫn không biểu hiện ra cái gì bất mãn, chỉ cười tít mắt và nói: “Bác quá khách khí, phải là cháu nghe danh đã lâu mới đúng.” Lời tuy như vậy, nhưng cô nói không kiêu ngạo, không nịnh bợ.
Bố của Ba Tát Lệ cũng không có nói cái gì nữa, dời tầm mắt nhìn về phía Hàn Thất Lục đang đứng cạnh bảo bối của ông ta (à chả là bảo bối quá =.=), nói: “Các con còn không đi ăn cơm trưa đi?! Nhanh đi ăn cơm đi, vừa lúc ta với anh Hàn còn đang nói chuyện, các con tranh thủ vừa nói chuyện, vừa ăn vừa nói đi.”
Đứng ở một bên Khương Viên Viên kiềm nén không được, lôi An Sơ Hạ đi đến hướng đại sảnh, vừa đi lại vẫn một bên lớn tiếng nói: “Tiểu Sơ Hạ, ta cố ý làm cho người làm món con thích nhất, con nhất định phải để ta thật hãnh diện a!”