Edit: EvilkimBeta: La Pluie
“Anh… Cố ý gạt Giang Nam à?” Phỉ Lỵ Á ý thức được điểm này, vội vàng bịt miệng.
Là cố ý gạt Giang Nam, cho nên Giang Nam mới không hề biết chuyện gì. Là cố ý gạt Giang Nam, cho nên sau mỗi tiết học liền tới đây. Là cố ý gạt Giang Nam, cho nên Giang Nam mới không có phản ứng gì.
Cô thật sự! Quá ngu ngốc!
Hiện tại, bây giờ trong lòng Phỉ Lỵ Á liền muốn cắn lưỡi tự sát rồi.
“Anh…Vì sao lại muốn gạt em…” Luôn luôn tin rằng “cô gái này sẽ không bao giờ rơi nước mắt” Manh Tiểu Nam, tại thời điểm này lại khóc: “Đến bây giờ cô ấy vẫn không có tin tức sao? Vì sao lại ngã xuống, chuyện là thế nào? Em muốn anh lập tức nói toàn bộ cho em biết!”
Hiện tại, cách Manh Tiểu Nam nhìn Tiêu Minh Lạc, giống như đang nhìn kẻ thù.
Loại biểu hiện này, khiến trong lòng Tiêu Minh Lạc cực kì không thoải mái.
Nhưng anh không hối hận!
Hít sâu một hơi, rút cuộc anh cũng nói ra toàn bộ sự việc.
“Là sau khi từ bệnh viện trở về, Hứa Niệm Niệm chạy ra khỏi phòng bệnh, ra khỏi cổng liền bỏ đi. Lúc ấy Thất Lục cùng Sơ Hạ đều vẫn ở bên ngoài, anh nhờ họ đi tìm cô ta. Không nghĩ tới cô ta muốn nhảy sông tự sát. Lúc đó tình hình cụ thể thế nào anh không rõ ràng lắm, hẳn là Sơ Hạ vì cứu cô ta mới ngã xuống. Nhưng dòng nước chảy siết, khi đội cứu hộ đến thì đã không thấy người đâu nữa.”
“Sơ Hạ…” Manh Tiểu Nam nghe thấy những lời này, nước mắt đã chảy đầy trên khuôn mặt, hai bàn tay gắt gao nắm thành quyền.
Đã hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, cô ấy vẫn không có tin tức..
“Còn Thất Lục thiếu gia a?” Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi, hỏi. Lúc này Hàn Thất Lục khẳng định cũng khổ sở như cô.
“Thất Lục…cậu ấy… từ đêm đó đều đi theo đội cứu hộ tìm người ở Lệ giang. Ngày hôm qua, anh qua đó khuyên bảo mãi, cậu ấy mới ăn một chút.” Tiêu Minh Lạc vừa nói dứt lời, Manh Tiểu Nam đã chạy đi, anh vội vàng chạy theo, kéo tay cô, dò hỏi: “Em định đi đâu?”
“Em đi cùng Thất Lục thiếu gia tìm Sơ Hạ!” Manh Tiểu Nam dùng tay lau nước mắt, vẻ mặt kiên quyết nói: “Em tin tưởng Sơ Hạ nhất định không việc gì! Nhưng nếu bây giờ em còn ở lại trường học, em sẽ điên mất! Cho nên, anh không cần ngăn cản em!”
“Tớ cũng muốn đi!” Phỉ Lỵ Á đi lên phía trước, nói: “Sơ Hạ đối xử với tớ tốt như vậy, cũng đến lúc tớ báo đáp cô ấy rồi!”
“Hai người các em…” Tiêu Minh Lạc thở dài, nói: “Hiện tại có rất nhiều đối tác của Hàn thị cũng phái người, huy động thuyền và trực thăng để tìm người. Cho nên, nếu như các em thật sự muốn đến đó thì chỉ có thể một người đi. Hai người tự thương lượng đi xem ai đi.”
Hai người họ liếc nhau một cái, Phỉ Lỵ Á liền lên tiếng: “Thôi, vẫn nên để giang nam đi, từ nhỏ hai người họ đã thân nhau như thế, tâm trạng của cô ấy tôi có thể hiểu.”
“Cảm ơn cậu, Phỉ Lỵ Á.” Đôi mắt Manh Tiểu Nam đỏ ửng, mạnh miệng mà nói: “Tớ nhất định sẽ mang Sơ Hạ trở về, trước đây chỉ cần có tớ ở bên cạnh Sơ Hạ sẽ gặp dữ hóa lành. Tớ là ngôi sao may mắn của Sơ Hạ, nhất định Sơ Hạ sẽ bình an.”
“Ừm!” Phỉ Lỵ Á nặng nề gật đầu, trước đó cảm thấy Giang Nam máu lạnh, sau khi hoá giải mọi hiểu lầm với cô ấy, cô cảm thấy thật may mắn khi có Giang Nam làm bạn thân. Cô hận chính mình vì sao lại không lựa chọn tin tưởng Giang Nam, lại nghe lời mọi người mà tránh xa cô ấy.
May mắn thay, toàn bộ hiểu lầm đều đã được giải thích rõ ràng, hơn nữa, cô nên ở lại lớp, để còn phải giải thích với mọi người rằng Giang Nam không phải người máu lạnh như thế.
Sau khi tạm biệt Phỉ Lỵ Á và xin phép giáo viên chủ nhiệm lớp, Manh Tiểu Nam liền đi theo Tiêu Minh Lạc ngồi xe, hướng về nơi Hàn Thất Lục tiến đến.
Hàn Thất Lục đang cùng mọi người tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trên dòng Lệ Giang, khi Tiêu Minh Lạc và cô đến được chỗ họ thì đã gần mười hai giờ.
“Thất Lục thiếu gia!” Từ trên xe bước xuống, Manh Tiểu Nam liếc thấy hàn Thất Lục đang ở trên ca nô, anh đang bàn bạc với đội cứu hộ đang chuyện gì đó, nghe thấy có người gọi, theo bản năng anh quay đầu liếc nhìn.
“Giang Nam?” Khuôn mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
Anh biết Tiêu Minh Lạc vẫn gạt Giang Nam mọi chuyện về chuyện An Sơ Hạ, hiện tại nếu cô đến nơi này, đã nói lên, chuyện này không giấu giếm nổi nữa.
“Cập bờ.” Hàn Thất Lục nói ngắn gọn hai chữ, nhân viên điều khiển chiếc ca nô lập tức hướng vào bờ.
Sau lần cuối cùng nói chuyện với Tiêu Minh Lạc, tinh thần anh phấn chấn lên không ít. Nếu còn chưa tìm được thi thể, thì vẫn còn hy vọng Sơ Hạ có khả năng trôi vào bờ và được người khác cứu. Cho nên bọn họ liền bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ sông, một bên phái người đến các hộ gia đình ven sông hỏi thăm, một bên tiếp tục tìm kiếm trên sông.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc thuận lợi lên được ca nô của Hàn Thất Lục.
“Hiện tại tình hình như thế nào?” Tiêu Minh Lạc vừa lên thuyền đã hỏi ngay.
Hàn Thất Lục lắc đầu, nhưng tinh thần lại chấn hưng: “Đã dựa theo khả năng như cậu nói, chia làm hai đội, một đội lên bờ, một đội tiếp tục tìm kiếm ở trên sông. Tớ có một dự cảm, cô ấy nhất định không có việc gì, mà loại dự cảm này, càng ngày càng mãnh liệt!”
Hàn Thất Lục đã thay bộ quần áo khác, cả người cũng gọn gàng hơn một chút, gần như trở về bộ dạng của hàn Thất Lục thiếu gia trước kia. Chỉ có khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng kia, chứng tỏ anh đã chiến đấu mệt mỏi nhiều ngày qua.
Khi chưa tìm được thi thể, anh tuyệt đối không buông tay! Giống như đội cứu hộ trên dòng Lệ Giang.
Không buông tay, không bỏ cuộc!
“Thất Lục thiếu gia.” Manh Tiểu Nam rút cuộc cũng có thể chen vào được, luẩn quẩn nói: “Tôi nhất định cùng tìm kiếm Sơ Hạ với anh, tôi cũng giống anh, một khi đã không biết thì thôi, nhưng đã biết rồi sao có thể thanh thản mà đến trường học.”
Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn sâu vào Manh Tiểu Nam, nước mắt trên khuôn mặt cô vẫn chưa khô lại, đôi mắt ngập tràn lo lắng và bất an.
Miệng thì có thể nói dối, biểu hiện trên khuôn mặt cũng có thể gạt người nhưng ánh mắt thì không thể dối lừa.
Anh lo lắng An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam cũng lo lắng cho cô giống như vậy, hơn nữa sự lo lắng này không hề ít hơn anh.
“Tốt.” Hàn Thất Lục gật đầu: “Thế nhưng, toàn bộ mọi hành động của cô đều phải nghe chỉ huy, nhỡ rảnh ra cô không cẩn thận vô tình rơi xuống nước, chúng tôi còn phải cứu cô nữa sao.”
“Tôi biết, tôi cũng là người có chỉ số thông minh.” Manh Tiểu Nam nói bông đùa, nhưng không ai cười nổi. Cô lập tức dừng ngay nụ cười trên khuôn mặt, thầm mắng mình ngu ngốc, còn nói có chỉ số thông minh, trong tình huống này cô thậm chí lại vẫn còn tâm trạng nói đùa!
“Cái này…” Tiêu Minh Lạc do dự một chút và nói: “Thất Lục, tớ giao Giang Nam cho cậu đấy.”
“Cái gì gọi là giao em cho anh ấy vậy hả?” Manh Tiểu Nam hoài nghi nhìn Tiêu Minh Lạc hỏi: “Anh đừng nói với em là anh quay về trường học?”
Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh không về trường, sau khi ông nội xuất viện, anh sẽ đến. Hiện tại, anh phải về tập đoàn một chuyến, bây giờ anh thay ông nắm quyền Chủ tịch. Là vì muốn gạt em, mới đi học trở lại, hiện tại em đã biết hết rồi, vì vậy anh…phải trở về rồi. Chuyện gì cũng để cho thư kí của ông nội xử lý và chịu trách nhiệm thì không tốt lắm.”
“Em biết rồi.” Manh Tiểu Nam gật đầu: “Vậy anh cũng phải chú ý thân thể, em nói, không cần lo lắng cho em, có Thất Lục thiếu gia chiếu cố em! Anh ngoan ngoãn đảm đương quyển Chủ tịch của anh!”
“Được.” Tiêu Minh Lạc lúc này mới yên lòng, đối với Hàn Thất Lục gật đầu một cái, xoay người bước ra rìa ca nô.
Sau khi ca nô cập bờ, cô vẫn không nhúc nhích.
Manh Tiểu Nam xoay tròng mắt một vòng, đi tiến lên một bước gọi: “Tiêu Minh Lạc!”
Tiêu Minh Lạc theo bản năng xoay người lại, dạ dày đột nhiên hứng trọn một cú đấm, cú đấm này thực sự không nhẹ, anh lập tức nhíu mày, nhìn Manh Tiểu Nam: “Em… sao em lại đánh anh?!”
“Anh nghĩ em không nên đánh anh à?” Manh Tiểu Nam hung hăng địa trợn mắt nhìn anh, tròng mắt gần như muốn rớt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện về Sơ Hạ, anh lại dám gạt em! Khó trách ngay cả ti vi cũng không để cho em xem! Đánh anh để cho anh ghi nhớ thật lâu! Về sau xuất bất cứ chuyện gì, cũng không được phép gạt em!”
Cô không thích loại cảm giác bị lừa gạt này. Mặc dù Tiêu Minh Lạc giấu cô chuyện này là muốn tốt cho cô.
Chỉ là sau khi biết chân tướng sự việc cô càng khó chịu.
Hơn nữa, cô cũng không phải loại người quá lo lắng!
“Được được được, anh biết rồi, về sau sẽ không gạt em.” Hai tay Tiêu Minh Lạc tạo thành chữ thập, lần này thật sự rời đi.
Tiêu Minh Lạc vừa đi, Manh Tiểu Nam lập tức muốn nhập vào đội hình tìm kiếm, kéo Hàn Thất Lục lại hỏi: “Hiện tại tôi phải làm cái gì? Nhanh giao phó nhiệm vụ cho tôi, một giây tôi cũng không ngồi yên được.”
Hàn Thất Lục lãnh đạm nhìn cô một cái, biểu hiện kia giống như là đang nói “Cô là heo sao”.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì…” Manh Tiểu Nam yên lặng địa lui về phía sau một bước.
Hàn Thất Lục đẹp trai giàu có quả thật không sai, thế nhưng cũng quá lạnh lùng cùng cực! Mùa đông nếu đứng ở bên cạnh anh ta chắc sẽ lập tức đóng băng! Cô thật sự là không tưởng tượng ra dáng vẻ anh ở bên cạnh Sơ Hạ như thế nào…
“Việc cô cần phải làm là ngồi hoặc đứng.” Hàn Thất Lục dời mắt, ca nô từ từ rời khỏi bờ.
Manh Tiểu Nam vẻ mặt ngu ngơ nhìn Hàn Thất Lục, ca nô vừa chuyển động, cô liền lảo đảo, đành phải ngồi xuống, hỏi: “Ngồi xuống, sau đó làm gì?”
“Sau đó mở to đôi mắt ra.” Ca nô tăng tốc độ nhanh hơn, Hàn Thất Lục cũng ngồi xuống theo.
Mở to hai mắt?
Manh Tiểu Nam cầm ra điện thoại, lấy màn hình điện thoại di động làm gương soi, đối mặt với chính mình. Cô tự nhận đôi mắt mình đủ lớn, sắp giống như mắt bò rồi.
Manh Tiểu Nam tận dụng cả hai bàn tay để vén đôi mắt to hơn, quay đầu sang hỏi Hàn Thất Lục: “Mở mắt hết cỡ chưa? Sau đó…”
Hàn Thất Lục cực kỳ bình tĩnh nhìn cô một cái, nói: “Không có sau đó.”
“Tại sao không có sau đó hả?!” Manh Tiểu Nam thở hổn hển: “Tôi tới nơi này là muốn giúp anh một tay! Anh lại nói không có sau đó với tôi, tôi đây… Tôi đây…”
“Sau đó, cô nên đi đi.” Vẻ mặt Hàn Thất Lục lạnh lùng, lạnh đến độ sắp làm người ta đông cứng đến chết: “Bây giờ gọi điện thoại cho minh lạc, cậu ta có thể quay lại trong vòng năm phút đồng hồ.”
“Đừng!” Manh Tiểu Nam sửng sốt: “Anh đừng đuổi tôi đi, tôi biết anh không muốn thấy tôi, nhưng anh đừng đuổi tôi, tôi… Tôi chỉ muốn làm chút gì cho Sơ Hạ.”
Nhìn thấy bộ dạng Manh Tiểu Nam sốt ruột đến mức sắp khóc, biểu hiện trên khuôn mặt của Hàn Thất Lục lúc này mới dịu đi một chút, nói: “Biết rồi.”