Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
Bụng dưới đột nhiên bị một người dùng sức ôm, ngay sau đó là tay phải Hàn Thất Lục kéo trên cổ của cô rồi ôm lấy, thoáng chốc vào bờ, cô bị ôm lên một tảng đá. Chân vừa vặn đứng trên đá, mực nước dưới xương quai xanh của cô.
Một giọt nước biển nhỏ trong suốt theo xương quai xanh đi xuống, đầy mê hoặc.
“Anh… khốn nạn!” Sững sờ, kinh ngạc, có cả chút mừng rỡ, vẻ mặt cô liên tiếp biến đổi, chờ thấy rõ gương mặt Hàn Thất Lục lúc đó, lập tức phẫn nộ liền dâng lên, một hơi chửi bới.
Nhưng mà câu chửi bới còn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Xin lỗi!” Con ngươi Hàn Thất Lục tràn đầy cảm động cùng vui sướng, anh không nghĩ tới An Sơ Hạ lại thật sự quan tâm anh như vậy. Cho tới bây giờ anh luôn cảm thấy cô đối với mình yêu rất ít, rất xa vời, nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải là như vậy.
Cánh tay dài chụp tới, đưa cô ôm vào trong lòng. Nhưng vừa mới ôm vào trong lòng, cô liền uống vài ngụm nước biển.
“Khụ khụ!” Nước biển vào mũi, cô khó chịu kịch liệt ho khan. Thế mà người khởi xướng là anh cũng không quan tâm vui vẻ cười, uốn cong eo, ôm lấy cô.
Ngày hôm đó, lại cứ như vậy thần kỳ trôi qua….
Mấy ngày sau, An Sơ Hạ rốt cục điều chỉnh tốt đồng hồ sinh học, lại sinh khí dồi dào như trước. Sáng sớm vẫn không ngủ tiếp mà năm giờ liền rời khỏi giường viết bản thảo, viết một tiếng là xong, xoa bóp bàn tay rồi nhanh nhanh chóng chạy đến gian phòng của Hàn Thất Lục.
“Con lợn chết tiệt, anh nhanh lên một chút trả giường cho em!” Dùng hết khí lực, Hàn Thất Lục nửa ngủ nửa tỉnh tiến hành giằng co chăn, nhưng vẫn liều chết mà ngủ. Nói là anh ngủ như chết nhưng có thể dùng một tay thật chặt cầm lấy chăn không buông.
Nói xem anh rốt cuộc là ngủ hay vẫn tỉnh đây?
Cái này không phải thứ để chứng minh, chúng ta không cách nào chứng minh. Trọng điểm là, cô gái nào đó sáng sớm đã bị ‘ con lợn chết tiệt ‘….. Cưỡng hôn rồi.
Đỏ mặt đẩy Hàn Thất Lục ra, cô quay đầu qua giả vờ bình tĩnh mà hỏi: “Phách Thiên bao lâu không tắm rồi hả?”
“Ừ….” Hàn Thất Lục làm bộ dạng suy nghĩ, đặt tay lên trán, âm u nói: “Cho anh hôn một chút nữa thì sẽ nói cho em biết.”
“Anh đi chết đi!” Tiện tay cầm lấy gối bên cạnh Hàn Thất Lục ném, đáng tiếc bị anh vững vàng chụp lấy, còn đưa mắt quỷ nhìn An Sơ Hạ.
Tức giận, cô liền muốn rời phòng. Hàn Thất Lục cuống quít kéo tay cô tiếp tục nói: “Chỉ đùa một chút thôi! Hà tất phải để bụng… Được rồi! Phách Thiên có thể hai ngày mới có một người tắm cho một lần. Có điều…Em đột nhiên hỏi cái này làm gì?”
An Sơ Hạ lườm một cái đáp: “Anh quên rồi sao? Sắp diễn ra hoạt động dã ngoại “Đại Thám Hiểm”. Ngày mai toàn trường nghỉ hè, chúng ta trong nháy mắt đến lúc phải chuẩn bị đi hoạt động “Đại Thám Hiểm” gì đó, em quyết định…..”
Hàn Thất Lục không nhịn được rùng mình một cái: “Em không phải là….”
An Sơ Hạ vỗ tay lộ ra nụ cười tựa thiên sứ: “Anh đoán không sai! Em muốn mang Phách Thiên đi! Nghe nói phải đi tìm một cờ nhỏ màu đỏ, Phách Thiên có thể phát huy công dụng chứ? Ha ha ha…”
“Tùy ý em.” Hàn Thất Lục nhàn nhạt liếc cô một chút, không để cho cô mặt mũi: “Cái cờ nhỏ màu đỏ kia….”
“Được rồi được rồi!” An Sơ Hạ vung vung tay hơi không kiên nhẫn: “Chúng ta bây giờ sẽ xuống tắm cho Phách Thiên đi!”
Nói đến, cô trước đây đặc biệt sợ chó, nhưng trải qua mấy ngày sai giờ ở nước ngoài cũng điều chỉnh được, đều quen với cuộc sống tại Hàn gia, bây giờ có lẽ cô không còn sợ Phách Thiên nữa rồi, hơn nữa còn có thể chơi với nó rất tốt.