Edit: Thien Duong
An Sơ Hạ vỗ đầu một cái, chú lái xe nếu không nhắc nhở, cô thật đúng là đem túi lớn đựng váy để ở trên xe rồi. Cầm y phục xuống xe, Hàn Thất Lục theo sát phía sau đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: ” Tôi đưa cô đi.”
Hôm qua sau khi diễn tập, lão sư đã nói buổi sáng hôm nay đem quần áo dùng để thay trong khi biểu diễn đến hậu trường sân khấu. Hậu trường sau sân khấu hai bên cánh gà đều là phòng trống, hiện tại đã bị bố trí thành phòng thay quần áo cùng hóa trang, nữ sinh phòng bên trái, nam sinh bên phải, tránh việc đụng chạm khi thay quần áo.
Đương nhiên, giữa các phòng đã bố trí vải ngăn cách, An Sơ Hạ ngay lập tức muốn đem váy phóng tới căn phòng bên trái.
Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ xong vẫn lại là gật đầu: ” Được”
Vừa gật đầu nói: “Được”, nháy mắt tiếp theo, cô đã chuẩn bị nâng váy đi vào phòng, Hàn Thất Lục đã đem túi lớn trong tay cô cầm lấy, dáng vẻ hơi chút thân sĩ.
An Sơ Hạ ánh mắt dễ chịu, hơi chút buồn cười nói: ” Khó có được người tri kỉ như vậy a.”
Lời này nói ra, Hàn Thất Lục có chút mất hứng, nghiêng đâu nhìn cô nói: ” An Sơ Hạ, cô đừng vừa chiếm được tiện nghi liền khoe mã. Bản thiếu gia từ khi nào lại có người dám mở miệng phán xét như vậy?”
Phải biết rằng, trước đây ở nhà cho dù là vào thời điểm khó khăn, bên cạnh anh lúc nào cũng có bảo mẫu theo hầu hạ! Nói như vậy, An Sơ Hạ thật đúng là cảm thấy chính mình mặt mũi cũng lớn lắm nha.
Nhưng cảm thấy mặt mũi lớn là một chuyện, đấu võ mồm lại là chuyện khác.
An Sơ Hạ liếc nhìn anh một cái, bước qua: “Vậy thì không ủy khuất thiếu gia người, túi lớn vẫn lại là do nữ giúp việc tôi việc mang theo thì thích hợp hơn. Tới đây, thiếu gia, đưa túi lớn đó cho tôi.”
Lời này của cô đúng là có bài bản hẳn hoi, Hàn Thất Lục nguyên bản còn có chút bực mình, bị cô nói như vậy, mặt mày lúc này lại lơ đãng biến thành ôn nhu: “An Sơ Hạ, tôi nhất định là đời trước nợ cô!”
An Sơ Hạ đang muốn nói tiếp, Tiêu Minh Lạc thanh âm lại vào lúc này vang lên: “Hai người các cậu có thể hay không biết rằng mới sáng sớm liền đã liếc mắt đưa tình?” An Sơ Hạ không thèm để ý tới lời châm chọc, lại thấy Manh Tiểu Nam cùng tiểu tức phụ tựa như kéo Tiêu Minh Lạc tiến về phía này, buồn cười nhìn bọn họ.
Còn nói hai người các cô là đang liếc mắt đưa tình, chính bọn họ mới đúng tại tú ân ái đi?
Manh Tiểu Nam xét cho cùng vẫn chỉ mang cái bộ dáng tiểu tức phụ, giây lát liền buông Tiêu minh lạc, sôi nổi chạy đến trước mặt An Sơ Hạ dò hỏi: “Này trong gói to là gì? Là quần áo để mặc khi biểu diễn sao?”
Cô vừa hỏi, Tiêu Minh Lạc cũng góp vui, tiến về phía trước: ” Sơ Hạ, cô là muốn lên sân khấu thật sao?”
” Đương nhiên là muốn lên sân khấu biểu diễn rồi.” Manh tiểu nam trả lời thay cô, sau đó bỏ cho Tiêu minh lạc một cái liếc mắt, quay đầu hưng phấn mà nói: “Cho mình xem?”
“Được.” Cũng không phải là cái gì bí mật, An Sơ Hạ lập tức đáp ứng. Cô vừa đáp ứng, Manh Tiểu Nam lại lắc đầu như trống lắc: “Không nên không nên! Không thể nhìn! Mình muốn chừa chút kinh hỉ cho chính mình!”
“Thời gian không còn sớm rồi.” Hàn Thất Lục thúc giục nói: “Đi thôi.”
An Sơ Hạ gật đầu, sau khi tạm biệt Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh, vội vàng đuổi theo Hàn Thất Lục cước bộ.
Bước vào phòng thay đồ lúc này không một bóng người, rất nhiều người ngày hôm qua liền đem y phục mang đến rồi. Trong phòng treo một cái giá treo quần áo thật dài nhưng là không một bộ y phục nào treo lên, tất cả mọi người vẫn để y phục của mình trong những túi to kia.
“Bọn anh như thế nào lại không đem y phục treo lên?” An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han.
Giây lát, cô xem đến vẻ mặt Hàn Thất Lục đang xem trí trướng mà biểu tình, tiện đà nói: “cô là khờ thật hay là giả ngốc a? Cái giá này cũng phải để treo y phục mặc khi diễn xuất, nó dùng để treo y phục đã thay ra sau khi diễn xong. Có ai ngốc tới nỗi mang đồ diễn của mình treo lên cho mọi ngời xem chứ?”
Anh lời này nói ra, ngữ khí không tính là sai, đúng là An Sơ Hạ trong lòng lập tức liền cảm thấy khổ sở.
Cô nhíu mi mất hứng nói: “Tôi không ngốc, tôi chỉ là không từng trải việc đời mà thôi. Đối với các anh mà nói, tôi vốn là một người nhà quê a.”
Tất cả mọi người khả dĩ khinh thường, thậm chí đều cảm thấy cô là cá chép vượt long môn hoặc là Ma Tước biến Phượng Hoàng, nhưng là chỉ riêng Hàn Thất Lục là không thế! Tuy nói mấy câu không có ý tứ khinh thường cô, nhưng là trong lúc vô tình liền gây tổn thương cho một người vốn nhạy cảm như cô.
Đem túi lớn cất kỹ, cô xoay người rời đi, mới vừa quay người lại, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
“Sơ Hạ, tôi không phải là có ý đó.” Hàn Thất Lục có vẻ có chút bối rối, anh chỉ là vô tâm nói ra, không nghĩ lại xúc phạm tới cô.
“Tôi biết.” An Sơ Hạ không quay đầu lại nhìn anh, cúi đầu nhìn vào mũi chân của mình.
Cô cũng biết Hàn Thất Lục không phải cố ý, đúng là giờ phút này trong lòng cô thật sự chịu khổ sở. Cái gì mà giá áo… Trường trung học trước kia của cô cũng có loại biểu diễn như thế này, hay như tiệc đêm Nguyên Đán, đúng là không có nới nào tốt dược như vậy, còn có giá áo chuyên treo trang phục, cả dãy bàn dài chuyên dùng trang điểm.
Trường học bọn họ thay quần áo đều là mọi người đến WC, hoá trang cũng là ra bên ngoài tìm thợ trang điểm giá 20 đồng, cô làm sao có thể biết cái thứ giá áo này không phải dùng để treo đồ diễn.
Nhưng là những lời này cô chôn ở trong lòng, chỉ là nói hai chữ “Tôi biết”. Nhưng An Sơ Hạ như vậy, lại khiến cho Hàn Thất Lục càng thêm khẩn trương.
“Tôi thật sự không có ý đó!” Thanh âm Hàn Thất Lục đều có chút run rẩy lên, anh gắt gao lôi kéo An Sơ Hạ nói: “Cô coi như tôi cái gì cũng chưa nói, được không?”
Cơ hồ là người trên vạn người, lại đối với cô ăn nói khép nép “Được không”
An Sơ Hạ tâm run lên, quay đầu lại, nhìn sắc mặt Hàn Thất Lục. Anh thần tình đều đã viết khẩn trương cùng hối hận, là chân chính hối hận.
Cô cứ thế nhìn không thể rời mắt.
“Không tức giận rồi hả?” Hàn Thất Lục đem mặt chạm gương mặt cô một phen, xúc cảm mềm, nhưng lại mang một tia lạnh lẽo.
Cả gương mặt anh phủ lên mặt cô, lo lắng nhất thời bao trùm mặt cô.
“Không tức giận rồi.” Cô gật đầu: “Tôi biết anh không có ý đó, tôi cũng là thật không biết này giá áo là dùng tới…”
“Không cần phải nói.” Hàn Thất Lục ngắt lời cô, đem mặt mình để sát vào nói: “Đừng nói cô không biết giá áo là dùng để treo y phục đã thay, cho dù là cô không biết cái gì là giá áo, Hàn Thất Lục tôi cũng tuyệt đối không ghét bỏ cô. Hiểu chưa?”
Anh không lưu một chút địch ý, nghiêm trang nói, thật sự đã là tuyệt tích rồi!
An Sơ Hạ trong lòng có chút rung động, nhưng ngoài miệng hừ một tiếng nói: “Cái gì gọi là anh không ghét bỏ tôi? Tôi không ghét bỏ anh đã là may rồi a, người nói câu này phải là tôi.”
Hàn Thất Lục trót nói sai, liền cứng rắn thương tổn. Anh sắc mặt lập tức đỏ: “An Sơ Hạ, cô…” Mắng chửi người mà còn chưa kịp mở miệng, đã bị cánh môi mềm mại ngăn chặn. Luôn luôn đều là anh mạnh mẽ hôn cô, hiện tại lại biến thành An Sơ Hạ chủ động hôn anh?
Não bộ Hàn thiếu gia anh trong nháy mắt liền ngừng hoặt động rồi.