Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
【 Cô không muốn đi đâu cũng có phiên dịch vì trình độ kém, hơn nữa bọn họ dùng tiếng Anh đối thoại, như vậy nghe không hiểu, người khác nhìn cũng không thoải mái, chúng ta sinh ra là người Trung Quốc, sao không dùng tiếng Trung đối thoại mà dùng tiếng Anh làm gì không biết!】
“Hàn thiếu gia có thể đến tham gia tiệc cưới thật khiến tôi nở mày nở mặt, thật sự là quá cho tôi mặt mũi.”
An Sơ Hạ theo âm thanh nhìn sang, người kia đi về phía bên này, vừa cười vừa nói chuyện chi tiêu hàng năm. Đây đại khái chính là Na Uy- người hợp tác cùng Hàn Thất Lục.
Theo bản năng, An Sơ Hạ nhích lại gần bên Hàn Thất Lục. Mà Hàn Thất Lục cũng vừa vặn vào lúc này kéo tay cô, thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt vô cùng nghi hoặc của người tên Na Uy kia.
“Ông quả là khách khí, ngày hôm qua không thể tới tham gia lễ cưới của thiếu gia Na Uy ở nhà thờ lớn tôi thấy rất có lỗi, ngày hôm nay thật sự nếu không đến, chẳng phải là tôi quá mức thất lễ rồi hả?”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, nhưng An Sơ Hạ nhìn ra, đáy mắt hai người đều không mang ý cười. Có câu nói như vậy, trên thương trường không có bằng hữu chân chính, chỉ có lợi ích chân chính. Nên có hai chữ ‘ lợi ích ‘ này làm tiền đề lúc đầu, chuyện gì cũng đều tốt. Liền ngay cả nụ cười, cũng có thể giả bộ rất hoàn mỹ.
“Ồ, vị này chính là?” Na Uy hướng ánh mắt xuống nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi. Ánh mắt kia đều là tìm tòi nghiên cứu, còn có….nghi hoặc.
Truyền thông không phải đang rầm rộ truyện Hàn thiếu gia cùng vị minh tinh đang ‘hot’ Hướng Mạn Quỳ sao? Làm sao lần này lại mang bạn gái mới đến. Ông ta cho rằng Hàn Thất Lục sẽ mang Hướng Mạn Quỳ tới, không nghĩ là….
Chú ý tới ánh mắt đánh giá của Na Uy, Hàn Thất Lục nắm chặt tay An Sơ Hạ, thuận thế ôm bờ vai trơn bóng trắng như tuyết của cô: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.”
Thình thịch, thình thịch,…. An Sơ Hạ nghe được tiếng tim đập của mình.
“A… Hóa ra là như vậy!” Na Uy cũng không tiện nhắc lại về chuyện liên quan đến Hướng Mạn Quỳ, chỉ là cùng An Sơ Hạ khách sáo vài câu, sau đó liền đưa bọn họ vào hoa viên.
Nói là hoa viên, nhưng vườn hoa này to cũng quá mức đáng sợ rồi. Đưa mắt nhìn tới, nếu như trên đất đục cái hố, ở bên cạnh làm cái cờ đỏ nhỏ, vậy thì có thể đánh golf!
Chúc mừng cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc xong, chính là tiệc đứng tự do. Có điều tiệc đứng này tẻ nhạt, không phải là bởi vì chơi không vui, mà là bởi vì….. Cho dù môn Anh cô thi rất tốt, nhưng cô còn chưa tới mức thành thạo. Cùng Hàn Thất Lục so mức độ giao tiếp, cô quả thực là không đất dung thân.
Hàn Thất Lục tới tham gia tiệc cưới là vì trò chuyện làm ăn cùng người khác, An Sơ Hạ liền lấy cớ nói lên nhà vệ sinh. Cô hỏi một người nhà vệ sinh ở hướng nào rồi lập tức rời đi.
Bởi vì trên mặt trang điểm, An Sơ Hạ không dám vì để cho chính mình duy trì tỉnh táo mà rửa mặt. Ít nhất điều này có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, nếu cô rửa mặt thì sẽ phá huỷ hết, đúng là không đất dung thân.
Nhưng cơn buồn ngủ vừa đến, quỷ cũng không ngăn được. Đại khái là lệch múi giờ vẫn không quen được, ngồi ở trên bồn cầu cô lại ngơ ngơ ngác ngác….ngủ thiếp đi!
Mãi đến tận hơn nửa canh giờ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
【 Là ai hay cái gì đều đi chết đi, tôi muốn về nhà, mơ giấc mộng của tôi…】
An Sơ Hạ đột nhiên thức tỉnh, nhìn đồng hồ, thì đã qua nửa giờ. Trên màn hình điện thoại biểu hiện là một mã số xa lạ, thật giống…..Còn không phải dãy số ở Trung Quốc?
Này đương nhiên không phải dãy số ở Trung Quốc, nào có số điện thoại di động Trung Quốc nào có đầu số 206?
Chần chờ một chút, cô đầu tiên là xông tới bồn cầu một hồi, lúc này mới ấn xuống nút nhận cuộc gọi: “Hello?” 【 Sẽ là ai chứ? Sẽ là ai chứ? 】