Edit: lapluie99
beta: NhoxPanda2
Đại Hổ không chú ý điều gì, đầu va chạm vào cửa kính xe bên cạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Anh Đại Hổ, anh không sao chứ?” Nhìn thấy bộ dạng này của Đại Hổ, Mã Cách thật sự buồn cười, nhưng vẫn kìm chế lại, chồm lên thân thiết hỏi Đại Hổ có bị thương hay không.
“Tôi không sao!” Đại Hổ có chút xấu hổ, nhưng đảo mắt lập thức thay đổi một chút biểu tình: “Tôi thực sự chỉ đùa một chút thôi lão đại, anh lại tưởng là thật? Đại Hổ tôi chỉ nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc trong tương lại của anh, nhưng sẽ không làm chuyện gì không có đạo đức, anh nói có phải hay không?”
Nam Cung Tử Phi nhếch khóe miệng không nói gì, xe rất nhanh biến mất trong bóng tối trước bình minh.
Ngày lại ngày qua đi, ngày nào mặt trời cũng sẽ mọc lên ở phia đông rồi lặn phía tây. Mọi thứ xung quanh đều không có chút gì thay đổi. Nhưng có rất nhiều thứ, đang lặng yên thay đổi dần dần…
An Sơ Hạ thân thể càng ngày càng hồi phục, cuối cùng cũng được xuất viện. Ngay thời điểm Khương Viên Viên cùng Hàn Quản Gia đồng loạt đến làm thủ tục xuất viện cho cô. Khương Viên Viên nhận được một cuộc gọi. Cuộc gọi này, gần như khiến cho An Sơ Hạ tan vỡ…
Một giờ trước…
Bởi vì bệnh viện này là của Hàn Thị, cho nên thụ tục xuất viện gì đó hiệu suất làm việc đều rất nhanh. An Sơ Hạ cùng Khương Viên Viên thân thiết đi ra cửa lớn bệnh viện, theo sau là Hàn quản gia mỉm cười vui vẻ.
Một tuần trước bọn họ nhận được tin Hàn Thất Lục đã đã tỉnh lại, tin này làm cho An Sơ Hạ thật hạnh phúc. Nhưng Khương Viên Viên vẫn mạnh mẽ giữ cô ở lại bệnh viện hơn một tuần nữa. Nói là sợ lưu lại di chứng.
“Tôi đi lái xe tới đây.” Hàn quản gia tiến lên một bước nói, nhận được sự cho phép mới xoay người chạy ra. Khương Viên Viên không gọi lão Trần lái xe tới, mà là chính mình cùng Hàn quản gia lái xe tới đón An Sơ Hạ. Quan tâm đến cô quả thật không ít.
“Mẹ nói với con, tìm một nhà hàng thật ngon. Đợi dạo phố với con xong chúng ta liền tới đó ăn cơm như vậy được không?” Khương Viên Viên vui vẻ phấn chấn nói.
An Sơ Hạ gật đầu đáp lại. Tháng sau chính là kỷ niệm 20 năm ngày Khương Viên Viên kết hôn với Hàn Lục Hải. Hàn gia trên dưới đều đã chuẩn bị cho buổi tiệc tối hôm đó. Nghe nói Hàn Thất Lục hôm đó cũng trở về. Lời đồn đã hồi phục quả thật không sai, chỉ là phía bên Mỹ kia không hiểu tại sao, không nhận được tin tức cụ thể của Hàn Thất Lục.
Thật giống như, Hàn Thất Lục không hề tồn tại. Hoặc có thể nói, giữa Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ căn bản không có bất cứ quan hệ gì. Hàn Thất Lục đôi khi gọi điện thoại về, chỉ nói đến việc gia đình.
Có gì đó không đúng…An Sơ Hạ căn bản chưa một lần nhận được cuộc gọi nào của Hàn Thất Lục. Mà Hàn Thất Lục chỉ gọi đến máy điện thoại riêng của Hàn gia. Điều này khiến cho An Sơ Hạ cực kỳ buồn bực, cũng rất bất an.Nhưng cô sợ người khác cười cô nghĩ quá nhiều, cho nên vấn đề này căn bản chưa nhắc tới cùng Khương Viên Viên. Cũng ít khi Khương Viên Viên nhắc đến Hàn Thất Lục trước mặt cô.
Sau khi nghe tin Hàn Thất Lục trở lại Trung Quốc, cô thật hạnh phúc, đồng thời, cũng không biết vì điều gì, càng ngày càng bất an.
“Mẹ, con nghĩ con nghĩ muốn đi Mỹ.” An Sơ Hạ đột nhiên nói: “Tỉnh lại đã một tuần, nhưng anh ấy tới bây giờ vẫn không gọi cho con một cuộc điện thoại. Con… con muốn đi Mỹ nhìn xem.”
“Cái gì?! Nó không gọi điện thoại cho con?! Cái tiểu tử thối này làm cái quỷ gì? Có muốn chúng ta hiện tại lập tức gọi điện thoại cho nó hay không?” Khương Viên Viên có chút không dám tin.
Hàn Thất Lục mỗi lần gọi điện thoại về đều đã không đề cập đến An Sơ Hạ, bà lúc ấy còn tưởng rằng Thất Lục mỗi ngày đều gọi điện cho An Sơ Hạ, nên không nhắc đến cô lúc gọi về nhà. Hiện tại nghe An Sơ Hạ nói như vậy, cảm thất thật sự không tưởng tượng được.
Khó trách bảo bối Sơ Hạ của bà bộ dạng luôn luôn cau có.
“Không cần gọi điện thoại ạ.” An Sơ Hạ lắc đầu: “Chúng ta ở đây là mười giờ, tính theo bên anh anh ấy hẳn là tám, chín giờ, thời điểm này gọi điện là không tốt. Ngoài ra, kỳ thật… con muốn cho anh ấy một bất ngờ.”
Bất ngờ? Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hàn Thất Lục?
Khương Viên Viên trong đầu hiện ra hình ảnh hai đứa trẻ hôn nhau nồng nhiệt, mặt tự dưng đỏ lên: “Khả năng tiểu tử Thất Lục kia cũng muốn cho con một bất ngờ nha? Con không chào như vậy liền đi đến…”
Điện thoại di động ở trong túi đột nhiên vang lên, Khương Viên Viên lấy ra biểu hiện vui mừng hết sức nhướng mày: “Con xem, đây là điện thoại của ai?”
Nhìn màn hình điện thoại di động thượng hiện lên [“Tiểu tử thối” đang gọi ], trái tim An Sơ Hạ đột nhiên đập nhanh hơn quy định.
“Con nghe nhé?” Khương Viên Viên xấu tính cười rộ lên, đem di động đưa cho cô, vừa lúc Hàn quản gia đã lái xe tới đây. Khương Viên Viên nói muốn mình giúp đi mua đồ uống, liền kéo Hàn quản gia xuống xe bước đi.
An Sơ Hạ cúi đầu, trịnh trọng ấn xuống nút nghe: “Vâng?” Tiếng nói của cô trở nên run rẩy.
Bên kia dừng một chút, truyền đến tiếng nói quen thuộc của Hàn Thất Lục: “Cô là ai vậy? Mẹ tôi đâu?”
An Sơ Hạ còn tưởng rằng anh nhất thời không có nghe rõ tiếng cô, vì thế không hờn giận nói: “Em là An Sơ Hạ, anh nói em là ai!”
“An Sơ Hạ? Là ai? Tôi làm sao mà biết cô là ai? Cô là ăn trộm điện thoại của mẹ tôi sao? Tôi cảnh cáo cô, điện thoại này không phải cô có thể ăn trộm được!” Âm thanh trong điện thoại rất tức giận, tuyệt đối không phải nói đùa.
“Hàn Thất Lục… anh đang nói đùa với em sao? Nhất định là nói đùa phải không?” An Sơ Hạ rõ ràng cảm giác không đúng lắm, nhưng cô vẫn ôm một chút hi vọng.
“Cô quen biết tôi?” Hàn Thất Lục sửng sốt một phen: “À…, là trước lúc tôi mất trí nhớ quen biết sao? Thật ngại quá, tôi hoàn toàn quên mất mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng trước. Bác sỹ nói đây là hiện tượng bình thường khi não bị tổn thương. Thật sự ngại quá, vừa rồi thái độ của tôi có phần không tốt, hiện tại cô cầm điện thoại của mẹ tôi sao? Tôi có chuyện muốn nói cùng bà ấy.”An Sơ Hạ đầu óc đột nhiên trống rỗng, điện thoại trong tay vô tình rơi xuống.
Thời điểm Khương Viên Viên vừa lúc liền nhìn thấy An Sơ Hạ sắc mặt tái nhợt, di động trong tay rơi xuống đất.
Bà đau lòng mà chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, đương nhiên không phải đau lòng vì điện thoại, mà vì con dâu tương lai bà yêu thương.
“Anh ấy…” An Sơ Hạ nước mắt không nghe lời chảy ra, nói cũng nói không hoàn chỉnh, chỉ là càng không ngừng lặp lại: Anh, anh, anh ấy…
Khương Viên Viên nhặt điện thoại trên mặt đất lên, phát hiện cũng không bị hỏng, mà cuộc gọi vẫn kết nối. Vì thế ngữ khí không tốt hướng thẳng điện thoại hét lên: “Cái thằng nhóc nhà ngươi đã nói gì với bảo bối Sơ Hạ của ta?!”
“Cái gì?” Hàn Thất Lục ở Mỹ nhíu mày, ở phòng tổng thống của khách sạn đi qua đi lại: “Mẹ, là mẹ sao? Vừa rồi nhận điện thoại của mẹ là ai vậy? Con nghe đang nghe cô ấy nói thì có tiếng động lớn, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Là ai sao? Con hỏi bảo bối Sơ Hạ của ta là ai?” Khương Viên Viên thanh âm run rẩy, hiển nhiên cô chưa ý thức được chuyện gì không thích hợp, chỉ là nghĩ Hàn Thất Lục không nhận ra tiếng An Sơ Hạ.
“Anh ấy mất trí nhớ rồi… Quên con rồi.” An Sơ Hạ cuối cùng cũng nói được ra đầy đủ câu này.
Khương Viên Viên ngây người: “Sơ Hạ, con cũng không nên nói đùa mẹ. Nó rõ ràng bình thường cực kỳ, cũng không nói mình mất trí nhớ.”
Điện thoại bên kia Hàn Thất Lục bĩu môi: “Con nói mẹ ơi, chỉ là mất trí nhớ, con không muốn khiến mẹ lo lắng cho nên liền không nói với mẹ. Mẹ nói xem Sơ Hạ tới cùng là ai ạ?”
Khương Viên Viên cắn chặt răng, vừa định mắng qua đi lại nghe Hàn Thất Lục nói tiếp: “Mặc kệ cô ấy là ai, đều không quan trọng. Mẹ, con muốn tuyên bố một tin tức tốt. Con cùng Mạn Quỳ hoà giải, con nghĩ muốn cầu hôn cô ấy.”
“Cái gì?!!!” Khương Viên Viên hét lên: “Ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!”
An Sơ Hạ sắc mặt trắng xanh, hiển nhiên là nghe được lời Hàn Thất Lục nói lời.
“Mẹ, con biết mẹ ấn tượng xấu đối với cô ấy, thật sự cô ấy đã thay đổi. Trở thành người rất tốt, rất tốt với con…” Khương Viên Viên không muốn tiếp tục nghe, trực tiếp ấn nút tắt. Bởi vì tức giận nên ngực phập phồng.
“Phát sinh chuyện gì, mọi người tại sao chung một biểu hiện này?” Vừa rồi Lăng Hàn Vũ lái xe tới chúc mừng An Sơ Hạ xuất viện, vì thế anh bên ngoài liền cùng Hàn quản gia nói chuyện, hai người vừa đi vừa trò chuyện đến cửa bệnh viện liền nhìn thấy Khương Viên Viên sắc mặt đỏ bừng, còn An Sơ Hạ mặt biến sắc trắng bệch, còn chứa đầy nước mắt.
Bởi vì anh trai Tiêu Minh Lạc – Tiêu Minh Uyên bị trẩn đoán ung thư, còn là giai đoạn cuối. Cho nên Tiêu Minh Lạc một bên ở cạnh bác Tiêu xử lý công vụ trong công ty, một bên vừa tận dụng thời gian ở bên anh trai. Vì vậy Tiêu Minh Lạc sáng sớm liền gọi điện thoại chúc mừng An Sơ Hạ xuất viện. Hơn nữa biết Lăng Hàn Vũ nhàn rỗi tới bệnh viện đón An Sơ Hạ. Cho nên chỉ có một mình Lăng Hàn Vũ tới.
Vừa tới nơi liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khiến cho chính anh thật sự khó hiểu. Trải qua chuyện xảy ra lúc thám hiểm dã ngoại, Lăng lão thái gia cũng buông xuống, không nhắc tới chuyện muốn An Sơ Hạ làm cháu dâu của mình. Mà trái tim Lăng Hàn Vũ hiện tại coi như dục vọng tan biến.
Nhưng sâu tận đáy lòng, anh vẫn là đau lòng vì An Sơ Hạ. Nhìn thấy cô khóc, trái tim anh cũng không chịu nổi.
Khương Viên Viên một bên căm giận mà kể lại chuyện vừa rồi, một bên đưa tay khoát lên vai An Sơ Hạ, im lặng an ủi cô.
“Làm sao có thể…” Lăng Hàn Vũ cực kỳ thất kinh. Hàn Thất Lục cũng gọi điện thoại cho anh, từ đầu đến cuối không đề cập chuyện mình mất trí nhớ. Nhưng anh chợt nghĩ lại, Hàn Thất Lục cũng không một lần nhắc đến An Sơ Hạ với anh. Lúc ấy anh vui vẻ vì Hàn Thất Lục đã tỉnh lại, cho nên từ đầu không cảm thấy có gì đó không đúng.
Hàn quản gia đứng ở một bên mấp máy môi nói: “Thiếu phu nhân, cô yên tâm, chỉ là mất trí nhớ tạm thời, đến một ngày sẽ nhớ lại tất cả. Ta tin tưởng, người trong lòng thiếu gia yêu thương, là cô.”
An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, biểu tình quật cường khiến cho người ta thương xót: “Tôi nghĩ muốn đi Mỹ.”
Bây giờ, Khương Viên Viên không ngăn cản: “Mẹ cùng con đi!” Cô phải đi gặp tên tiểu tử kia.
“Không cần.” An Sơ Hạ lắc đầu: “Con muốn mình đi tìm anh ấy. Xem anh có thật sự bạc tình như vậy hay không, vì sao có thể quên con, có thể quên con mà ung dung nói chuyện muốn cùng người khác ở bên nhau.”
Cô nói như vậy, khóe mắt lệ đã dâng đây, lại vẫn cố chấp kìm nén không cho nó rơi xuống.
Nếu anh thật sự bạc tình như vậy, ít nhất cô cũng phải thoải mái mà nói với Hàn Thất Lục cô sẽ không bao giờ chúc phúc cho anh?