An Sơ Hạ sửng sốt, ngay từ đầu là không hiểu, cô lập tức hiểu được, lời Hàn Thất Lục nói, là xin anh tìm người vẽ báo tường…
Gió đêm ôn nhu lay động ánh trăng, An Sơ Hạ ánh mắt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: “Anh là… Anh lúc đó đã nghe được?”
Hàn Thất Lục trên mặt hiện vài phần bất đắc dĩ, kề môi để sát vào cô: “Em nói chuyện lớn tiếng như vậy, không biết chừng Hàn quản gia còn nghe được.”
Nghe nói, An Sơ Hạ ảo não thúc dục nói: “Vậy anh hãy coi như không có nghe thấy đi.”
Cô thật sự là không nghĩ muốn làm phiền Hàn Thất Lục, không phải già mồm cãi láo, mà là thật sự từ trong nội tâm băn khoăn. Hàn Thất Lục không nợ cô cái gì, cô không nghĩ muốn ba lần bốn lượt làm phiền anh.
Hàn Thất Lục cầm tay cô nhấc lên: “Vì sao? Em thật đúng là muốn anh cầu xin em, cho anh được gúp em sao?”
An Sơ Hạ mấp máy môi: “Em không có ý này… Chỉ là cảm thấy, làm vậy là phiền đến anh…”
Cô còn chưa nói hết, một giây sau đã bị Hàn Thất Lục giơ tay lên gõ vào đầu. Lực không mạnh, xong cũng không nhẹ.
Cô che đầu, trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục: “Anh gõ em làm gì?”
Hàn Thất Lục trước bắt lấy tat côủ không có buông ra, ngược lại cầm thật chặt. Anh ghé sát mắt mình vào cô, nói từng câu từng chữ: “Em tới cùng có hay không coi anh như chồng em? Giữa vợ chồng, chẳng lẽ còn có cái gì mà phiền toái hay không phiền toái?”
“…” Cô không nói gì, khuôn mặt cũng đã hồng đến nổi có thể xuất huyết rồi.
Hàn Thất Lục thở dài một hơi, cực kỳ chân thành nói: “Làm sao bây giờ, An Sơ Hạ? Anh cực kỳ thích em, đúng là anh hiện tại thực nghĩ muốn đánh em!”
Anh nói sự thật, tay cũng đã nắm thành quyền, thật là có phong thái muốn đánh người. Cô thấy anh như vậy cực kỳ cảm động
Đúng vậy, có cái gì phiền toái hay không phiền toái?
Cô ngẩng đầu, đôi mắt ở to chớp chớp nhìn anh: “Vậy được rồi, Thất Lục thiếu gia, cầu xin anh, giúp em.”
“Được.” Hàn Thất Lục cực kỳ thỏa mãn, vỗ tay phát ra tiếng vừa đi vừa nói: “Vậy thì theo anh đi, không cần nhiều lời.”
An Sơ Hạ khôi phục tinh thần, vội vàng bước qua Hàn Thất Lục: “Hả? Đi ngay bây giờ sao? Không cần gọi điện thoại trước à?”
“Không cần.” Hàn Thất Lục cầm điện thoại, bấm một dãy số, nhưng là số của người quản lý xe, nói lấy chìa khóa tới, anh giải thích: “Người kia… Không dùng di động.”
“Cái gì? Không dùng di động?” An Sơ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt.
Hiện nay, trẻ con bốn năm tuổi đều đã dùng iPad chơi chém hoa quả, vậy mà còn có người không dùng di động?
“Ừ.” Hàn Thất Lục gật đầu, người quản lí xe đã chạy tới đưa chìa khóa, hai người lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi Hàn gia.
Muốn gặp, tới cùng là một người thế nào?
An Sơ Hạ hỏi Hàn Thất Lục: “Vì sao lại không dùng di động? Người kia sẽ liên lạc với bên ngoài như thế nào?”
Hàn Thất Lục hết sức chú tâm lái xe, đối với vấn đề này dường như không có ý muốn nhắc tới, chỉ nói câu: “Cô ấy không giống với người khác.”
Nhìn anh dường như không muốn nhiều lời, An Sơ Hạ cũng không tiện hỏi lại. Chỉ là, cô thật sự rất tò mò muốn gặp, cuối cùng là một người như thế nào? Là một cái hoạ sĩ ở ẩn, hay chỉ là một họa sĩ vẽ tranh bình thường thích ở ẩn
Xe cũng không lái vào khu náo nhiệt, mà là dọc theo vết chân rất thưa thớt trên quốc lộ chạy. Ở bên cạnh lối vào đường cao tốc khi đó, xe hướng vào lối rẽ hẻo lánh nhất. Con đường này không lớn, miễn cưỡng có thể lái xe đi vào.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, hai bên đường cỏ lau càng ngày càng cao dường như có thể che khuất ánh trăng.
Chỗ này, còn có người ở sao?
An Sơ Hạ còn muốn xem kĩ nơi này, nhưng là mí mắt lại không nghe lời bắt đầu đánh nhau.
“Đến nơi.” Cũng không biết qua bao lâu, xe ngừng lại.
An Sơ Hạ ánh mắt còn buồn ngủ, duỗi thắt lưng nói: “Rốt cục đến nơi rồi? Hiện tại là mấy giờ rồi?”
“Chín giờ.” Hàn Thất Lục nói xong, nhanh chóng giúp cô tháo dây an toàn, bất đắc dĩ nói: “Em là heo sao? Gọi nhiều như vậy mới nghe thấy.”
Trên thực tế là anh không đành lòng đánh thức cô, cho nên kêu thật nhẹ.
“Anh mới đúng heo!” An Sơ Hạ trợn trừng mắt: “Anh vẫn là lợn sữa nướng Ukraine!”
Tiếng nói vừa ngừng, cô thấy bên ngoài của sổ xe có người toàn thân mặc áo trắng đi tới!
Tim đập, lúc này không nghe lời càng kịch liệt đập mạnh hơn. Ở đây rừng núi hoang vắng, xuất hiện người toàn thân áo trắng… Cô hoảng sợ nói không ra lời, gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn Thất Lục.
Chú ý tới của biểu tình của cô hơi lạ Hàn Thất Lục theo ánh mắt cô nhìn qua. Còn chưa chờ anh mở miệng, người một thân áo trắng liền đến gần xe, một bàn tay tái nhợt gõ xuống cửa sổ xe: “Các người đến chỗ tôi để liếc mắt đưa tình sao?”
Hàn Thất Lục ấn nút, cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra một khuôn mắt như người thời cổ đại. Liễu Diệp Mi, miệng anh đào, cô gái này ở thời hiện đại khả năng không phải mỹ nữ, nếu ở cổ đại, tuyệt đối liền là đệ nhất mỹ nhân rồi.
“Đã lâu không thấy, Tố Viện.” Hàn Thất Lục nói xong, nhìn sang An Sơ Hạ nói: “Cô ấy là An Sơ Hạ.”
Nghe vậy, cô gái tên Tố Viện nâng mắt nhìn cô một cái, trong mắt nhìn không ra thâm ý. Cô đối với An Sơ Hạ gật gật đầu nói: “Không có chuyện gì không đã không đến đây rồi, đi theo tôi, nơi này không thích hợp nói chuyện.”
Cô gái kia nói xong, rồi quay người rời đi.
An Sơ Hạ xấu hổ vò đầu bứt tai: “Vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng cô ấy là ma nữ…”
Hàn Thất Lục lắc đầu cười nhẹ, hai người đồng loạt xuống xe.
Lúc chưa xuống xe, bên trong xe tầm nhìn hạn hẹp, hơn nữa cô không quá chú ý đến xung quanh, cho nên cảm thấy nơi đây là vùng núi hoang sơ. Bước xuống lần này mới nhận thấy rằng, họ đang đứng trong sân nhỏ bao quanh bởi một hàng rào.
Trên hàng rào là những cây hoa hồng xinh đẹp quấn quanh. Nhưng mùa này không phải là mùa hoa hồng nở rộ, không chừng hơn một tháng nữa tất cả đều tàn hết rồi. Thỉnh thoảng một bông hoa nở điểm xuyết trên hàng rào, cũng là một vẻ đẹp khác.
Đáng nhắc đến nhất trong cái sân nhỏ này, còn có mấy khóm hoa trồng dưới đất. Hơn nữa những loại hoa này không cùng một giống loài, chúng được trồng trong các chậu cây lớn nhỏ khác nhau.
Càng đặc biệt hơn chính là, ngôi nhà này được xây dựng bằng gỗ và tre trúc.