Editor: Thúy Hương
Beta: anhduong2506
An Sơ Hạ căn bản không chú ý anh đang nói cái gì, chỉ nhìn về phía cánh tay mà anh đang giấu ở phía sau.
Nhanh chóng chạy lên phía trước, cô rất nhanh chạy đến trước mặt Hàn Thất Lục. Tên đần độn này!
“Anh… Vừa rồi đánh nhau với người ta?” Cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy vết máu trên lan can, biết anh chắc chắn trút giận lên tay mình rồi. Anh thật ra hà tất phải…
Nghĩ lại cũng là lỗi của cô, không để ý tới giọng điệu liền nói lên vẻ thân thiết: “Nhanh đưa tay cho tôi.”
Hàn Thất Lục sửng sốt, nhìn ánh mắt anh cố gắng phán đoán. Sau đó suy nghĩ về những lời này của cô là có ý tứ gì, có tâm tình như thế nào mà nói ra. Nhưng người cao ngạo như anh, làm sao có thể bởi vì nữ sinh nói anh đưa tay duỗi ra anh liền đưa ra? Như thế cũng quá thật mất mặt rồi!
Tuy nhiên An Sơ Hạ sớm đã nhiều lần để cho anh mất mặt, mất mặt ném đến Thái Bình Dương đi.
Thấy Hàn Thất Lục không nhúc nhích tí nào, không có ý muốn đưa tay ra, An Sơ Hạ quýnh lên, vươn tay đem tay Hàn Thất Lục dấu ở phía sau lôi lại. Tay anh so với của cô lớn hơn nhiều, trên tay còn không có vết chai giống như người ở tuổi của anh, còn có liền là… khớp xương lẫn lộn với máu.
Lòng nhịn không được liền co rút, cô nhướng mày: “Tự hành hạ mình thích lắm sao?” Hàn Thất Lục ánh mắt gắt gao nhìn thẳng đôi mắt cô. Sau một lúc lâu, anh nhép nhép miệng môi nói: “Tôi sẽ mau chóng khiến Ba Tát Lệ biến mất khỏi tầm mắt của cô, tin tôi đi.”
Những lời này từ miệng anh nói ra, như là một lời thề trịnh trọng, để cho cô càng thêm thở không được. Mà ba từ “Ba Tát Lệ” kia, cũng khiến cho cô nháy mắt giật mình tỉnh lại. Giống như ném một củ khoai lang bỏng tay cô buông tay Hàn Thất Lục ra, lập tức lùi về phía sau hai bước thân thể mới đứng vững.
” Việc này không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là tới nói cho anh, chút nữa có đợi thì đợi muộn một chút ở cửa, tôi sẽ tới sau…” Lại là biểu tình lạnh nhạt, cô xoay người rời đi, mà Hàn Thất Lục lần này cũng không có ngăn cô lại.
Nhưng mà khóe miệng lại khẽ mỉm cười. Cô gái nhỏ kia, quá mức bướng bỉnh. Dù bướng bỉnh, cũng không thoát được anh đâu. Nếu không phải lần đầy gặp mặt đối với cô thái độ độc ác, có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái khiến hai người có thể ở bên nhau?
Mà trong lúc này, thật ra đã xảy ra một chuyện cực kỳ khẩn cấp.
Sau khi Tiêu Minh Lạc rời khỏi thư viện, liền đi trước phòng y tế. Đúng là phòng y tế trống không, ngoài hai bác sĩ làm việc đúng giờ thì không thấy bất kỳ bóng đang một người nào khác.
“Tiêu thiếu gia, có chỗ nào nào không thoải mái sao?” Hai người bác sĩ làm việc đúng giờ kia lập tức tiến lên hỏi.
Lại nhìn chung quanh phòng ý tế rất lớn cũng không có ai, anh thu hồi ánh mắt nhàn nhạt hỏi han: “Có hay không thấy một người nữ sinh đến? Bộ dáng… Không có gì xinh đẹp, chỉ là rất thú vị.”
Hai người liếc nhau, xấu hổ cười nói: “Chúng ta cũng không biết người nói nữ sinh kia là ai… Nhưng mà phòng y tế này hôm nay còn chưa có học sinh nào tới, nên là người người muốn tìm chưa có tới đây.”
Như thế thật kỳ quái, chẳng lẽ cô chưa có tới phòng y tế?
Đau đầu khoát tay, anh xoay người rời đi. Cô gái nhỏ chết tiệt kia rốt cục chạy đi đâu rồi hả? Thôi, rõ ràng lại gọi điện thoại cho An Sơ Hạ nói không thấy được người, vậy thì không phải anh thất trách rồi.
Vừa mới cầm lấy điện thoại còn chưa kịp mở khóa, ánh mắt liền nhìn đến một đám người đứng cách chỗ của anh không xa, ở đây cướp cái gì. Ánh mắt anh sắc bén liếc thấy Manh Tiểu Nam ôm hoa hồng đỏ rực ở đó đang nói gì đó.
Để điện thoại vào lại trong túi sau, anh nghi hoặc tiến lên vài bước, liền thấy Manh Tiểu Nam cư nhiên ở đây…