Ed&Beta: Na
“Hàn quản gia, ông đến giúp đỡ sao?”
Manh Tiểu Nam hai mắt sáng lên nhìn sang, trong tay Hàn quản gia cái gì đó, phía sau anh tài xế cũng đồng ý cầm công cụ của công nhân làm vệ sinh. Mà Hàn Thất lục, thì lại chậm rãi đi tới đưa cho cô một ly cà phê.
“Mọi người đây là……”
An Sơ Hạ còn chưa nói xong câu, đã bị Manh Tiểu Nam đi tới cắt lời: “Thất Lục thiếu gia oai phong! Nếu nơi này đã có nhiều người trợ giúp như vậy, thiếu tôi chắc cũng không sao, vậy tôi đi trước đây.”
Vô liêm sỉ! An Sơ Hạ ở trong lòng thầm mắng Manh Tiểu Nam một câu, lúc này mới đưa tay cầm lấy ly café Hàn Thất Lục đang cầm trên tay.
Lúc này Hàn quản gia cùng tài xế đã chủ động giúp cô lau cửa sổ rồi.
Phỏng chừng Hàn quản gia thường xuyên làm chuyện này, bởi vì động tác kia thành thạo, so với các nhân viên chuyên nghiệp đều không có điểm nào kém cạnh.
“Sao anh có thể để Hàn quản gia giúp tôi, tôi chính là người quyết định.” An Sơ Hạ nói qua uống một hớp cà phê, một giây sau lập tức le lưỡi một cái, dáng vẻ thống khổ.
“Quên nhắc nhở em, rất nóng.” Hàn Thất lục buồn cười liếc nhìn cô một cái, chậm rãi nói rằng: “Không phải anh đã nói với em là đảm bảo sẽ gọi người đến dọn vệ sinh giúp rồi sao? Anh gọi Hàn quản gia giúp đỡ.”
Phỏng chừng Hàn quản gia nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, vội vã xen vào nói nói: “Thiếu phu nhân, công việc này vốn là nghĩa vụ của tôi, để cô lau cửa sổ thì đâu được? Lần sau nếu có tổng vệ sinh cứ nói cho tôi biết một tiếng.”
An Sơ Hạ còn không biết nên cảm ơn như thế nào, thì cả người đã bị Hàn Thất lục kéo ra khỏi phòng học, đi xuống lầu dưới.
“Anh dẫn tôi đi đâu? Tôi còn phải cùng với Hàn quản gia lau cửa sổ đấy!” An Sơ Hạ đưa tay nắm lấy khúc quanh vách tường, không chịu cùng anh xuống lầu.
“Hàn quản gia, bọn họ không cần em giúp đâu. Nếu để cho mẹ biết là em muốn lau cửa sổ ở trường học, em biết mà, Viên Viên tỷ sẽ lập tức đến gặp hiệu trưởng đấy.” Hàn Thất Lục nhìn bàn tay đang níu lấy avcsh tường của An Sơ Hạ mà nghiêm mặt nói: “Buông tay!”
Theo tính cách của Khương Viên Viên mà cô biết, thật sự rất có thể bà sẽ tới phòng hiệu trưởng. An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, liền thuận theo buông lỏng tay ra, tùy Hàn Thất lục lôi cô đi xuống.
Hàn Thất lục kéo cô một mạch xuống lầu một. Lầu một khúc quanh có một số đồ vật, trước đây vốn là muốn trang trí làm thành công ty, nhưng là sau đó làm công ty thống nhất đều ở lớp học phía bên phải, vì lẽ đó căn phòng này đã bị lãng quên. KHi có kỳ kiểm tra thì sẽ có một vài học sinh tới đây để tìm không gian yên tĩnh mà ôn thi.
Khi không ôn thi thì nơi đây phải nói là trống trơn.
Hàn Thất Lục dẫn cô tới đây, sau đó vào gian phòng bên trong.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” An Sơ Hạ không nhịn được hai tay ôm lấy chính mình, trống trơn phòng học tổng làm cho cô cảm giác được âm trầmột sự bất an.
“Anh đã nói là cho em ba ngày để cân nhắc rồi đúng chứ?” Hàn Thất lục dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô.
Cô biết Hàn Thất lục nói rất đúng, cân nhắc với anh một lần nữa cùng nhau chuyện tình. Nhưng là, Hàn Thất lục gạt côtiếp tục giả bộ mất trí nhớ khi nói tới chuyện này, cô cũng có chút cảm thấy Hàn Thất lục cũng không có thích cô như bản thân mình tưởng tượng.
Cô muốn yêu là yêu, không chỉ là bởi vì một điểm động lòng này mà yêu thích. Vì sự việc giữa bố và mẹ cô, nên dường như quan niệm này đối với cô lại càng thêm hà khắc.
“Hàn Thất lục, anh thật sự thích em sao?”
Cô ngẩng đầu lên, hai con mắt thật chằm chặp nhìn Hàn Thất Lục hỏi.
Có lẽ là không ngờ rằng An Sơ Hạ sẽ hỏi như vậy, Hàn Thất lục đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới trầm thấp đáp: “Đương nhiên. Không thích em thì sao anh lại làm như vậy…”
“Vậy thì chờ đến khi nào mà thích biến thành ” yêu “, thì lúc đó hãy hỏi lại em sẽ suy nghĩ như thế nào đi.” An Sơ Hạ cũng không để anh nói xong, trực tiếp nói: “Em không hy vọng người ta luôn miệng nói thích, vì điều tra rõ ràng là một chuyện mà anh lừa gạt em khôi phục trí nhớ lại là một chuyện khác.”
Hàn Thất lục ngẩn ra, sắc mặt biến đến có chút khó coi. Anh chưa từng cảm giác được mình lại có thể ẩn nhẫn đến khó chịu như vậy, An Sơ Hạ là người đầu tiên.
Liền ngay cả trước đây cùng Hướng Mạn Quỳ cũng không có như vậy.
“Ý của em là, em từ chối anh?” Hàn Thất lục tiến lên một bước, yên lặng nhìn cô hỏi. An Sơ Hạ giật giật môi, cắn chặt hàm răng nghiêng đầu qua một bên.
“Rất tốt, An Sơ Hạ.” Hàn Thất lục tự nhiên gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào mặt cô, lớn tiếng nói: “Em có dũng khí!” (Na: móa, đang không khí nghiêm trang âm u là vậy, tưởng anh sẽ điên cuồng lao tới cắn xé, ai dè hét lên, em có dũng khí.)
Nói xong, Hàn Thất lục thu hồi tay, lập tức đi tới cửa. Nhưng là ngay lúc An Sơ Hạ cho rằng Hàn Thất lục sẽ trực tiếp rời khỏi, Hàn Thất Lục lại đột nhiên lại dừng bước, chiết thân đi về tới.
“An Sơ Hạ em nghe đây, anh sẽ khiến em tin vào tình yêu anh dành cho em là thật lòng. Em chờ anh!”
Nói xong, Hàn Thất lục lúc này mới đi ra ngoài. Còn An Sơ Hạ lại sững sờ ở tại chỗ. Cô còn tưởng rằng Hàn Thất lục sẽ rất tức giận trực tiếp rời khỏi, anh……
***—***—
Thời điểm trở lại Hàn gia trời đã hoàn toàn tối lại, Hàn Thất lục vừa về tới nhà liền trực tiếp trở về phòng, liền cơm tối đều không có xuống ăn. Hàn Lục Hải ngày hôm nay hiếm khi mới không ra ngoài, mà ở nhà ăn cơm, nhưng là Hàn Thất lục lại không xuống ăn nên sắc mặt của ông trở nên có chút khó coi.
“Nó ăn rồi?” Hàn Lục Hải để đũa xuống, nhìn về phía Hàn quản gia.
Hàn quản gia hiểu ý, liền vội vàng nói: “Tôi liền đi gọi thiếu gia xuống ăn cơm tối.”
Hàn quản gia bước chân vẫn không có bước ra đã bị Hàn Lục Hải lên tiếng ngăn lại: “Không cần gọi nó. Không ăn một bữa cũng không chết đói đâu mà sợ.”
“Ông nói gì vậy? Thằng bé là con trai của ông đấy.” Khương Viên Viên trừng Hàn Lục Hải một chút, đảo mắt cười đối với An Sơ Hạ nói rằng: “Sơ Hạ, phiền con đem cơm tối lên cho nó, mẹ đã bảo giúp việc chuẩn bị xong.”
An Sơ Hạ do dự một chút vẫn là đồng ý. Cô ở Hàn gia ăn không ở không, cũng không thể không cho Khương Viên Viên mặt mũi.
Bưng cơm tối lên lầu, An Sơ Hạ cũng không do dự, trực tiếp liền đằng ra một cái tay đến gõ cửa. Nhưng là cô còn chưa chạm tới cửa thì cánh cửa đã trực tiếp mở ra.
Cô thấy Hàn Thất lục ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía mình không biết đang làm gì. Nghe tiếng động, Hàn Thất lục vội vã đem thứ anh đang làm tất cả đều nhét vào trong ngăn kéo, dáng vẻ thần bí kia làm cho lòng hiếu kỳ của An Sơ Hạ nổi lên.
Cũng đã quên chính mình cùng Hàn Thất lục bây giờ lúng túng quan hệ, vài bước đi tới hỏi: “Anh giấu cái gì đấy?”
“Không có gì.” Hàn Thất lục thả chân xuống giường, đứng dậy hỏi: “Sao em vào mà không gõ cửa?”
“Đâu phải tôi không gõ cửa đâu.” An Sơ Hạ đặt khay cơm lên tủ đầu giường, sau đó chỉ chỉ cửa nói rằng: “Tôi vừa đưa tay lên thì cánh cửa đã tự mở rồi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách anh không đóng cửa. Có điều…… vừa nãy anh đến cùng đang làm gì?”
Nghĩ đến dáng vẻ thần bí vừa rồi của Hàn Thất Lục, lòng hiếu kỳ trong cô lại lập tức lại nổi lên.
Hàn Thất lục liếc cô một chút, tựa hồ cũng không tính trả lời, chỉ là nhìn thấy cô bưng lên cơm tối nói rằng: “Trong nhà có giúp việc mà, sao lại để em phải bưng lên?”
Khương Viên Viên sở dĩ không dặn dò giúp việc bưng lên, đại khái chính là vì muốn cho cô với anh có một chút không gian riêng tư?
Nếu để cho Khương Viên Viên biết là Hàn Thất lục đã khôi phục trí nhớ, không biết sẽ có phản ứng gì.