Edit: Thiên DươngBeta: LaPluie
“Phía dưới, bạn nào xung phong nhận công việc này?” Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn xung quanh lớp học một cái.
“Em!” Manh Tiểu nam rất tích cực giơ tay lên.
Bởi vì, trong khoảng thời gian này thái độ học tập của cô vô cùng nghiêm túc, thái độ của chủ nhiệm lớp đối với cô cũng thay đỗi không ít, giờ phút này cô lại là người đầu tiên dẫn đầu giơ tay, chủ nhiệm lớp khó có thể từ chối, vừa cười vừa nói: “Bạn học Giang Nam rất tích cực a, còn có ai xung phong nữa không?”
Mấy nữ sinh khác liên tiếp giơ tay, đều là mấy người bình thường hay náo loạn trong lớp. An Sơ Hạ cũng không do dự, trực tiếp giơ tay.
Kết quả cuối cùng, ngoại trừ mấy người giơ tay, thêm Phỉ Lỵ Á cùng một nữ sinh hơi mập là vừa vặn mười người.
Phỉ Lỵ Á khóc không ra nước mắt nói: “Là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì không tránh khỏi!”
Ngày hoạt động văn hóa nghệ thuật đầu tiên, hạng mục thứ nhất là “trận đấu kéo co”.
Với tư cách tuyển thủ, An Sơ hạ cùng Manh Tiểu Nam và mọi người sớm ra khỏi lớp học, được thầy giáo thể dục dẫn ra sân tập giảng giải những điều cần chú ý trong trận đấu.
“Lúc mới bắt đầu mọi người nhất định phải tự chú ý an toàn, ngàn vạn lần không được vì chiến thắng mà để bản thân mình bị thương.” Thầy giáo thể dục đứng trên đài hôi nghị nói những điều cần chú ý trong hạng mục, nhưng mọi người ở phía dưới vẫn không chú ý lắng nghe.
“Sơ Hạ, cậu xem là Thất Lục!” Manh Tiểu Nam nói xong, ngón tay chỉ về một hướng.
“Anh ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ là…” Manh Tiểu Nam nở nụ cười xấu xa nhìn về phía An Sơ Hạ: “Tối hôm phóng túng quá độ rồi hả?”
“Quá cái đầu cậu!” An Sơ Hạ làm bộ trừng mắt liếc cô, lại nhìn về phía Hàn Thất Lục, đúng lúc anh cũng nhìn qua phía bên này.
“Đi! Chúng ta qua đó xem đi!” Manh Tiểu Nam không cần bất kì lời giải thích nào, kéo cô khom lưng xuống như chú mèo vụng trộm rời đội ngũ chạy ra ngoài, đi về phía Hàn Thất Lục bên kia.
Một mạch rời khỏi đội hình chạy đến hàng ngũ của Hàn Thất Lục, Manh Tiểu Nam trực tiếp bỏ chạy đến bên cạnh Tiêu Minh Lạc. An Sơ Hạ bất đắc dĩ, làm một động tác khinh bỉ với hành động của Manh Tiểu Nam, quay người bước tới bên cạnh Hàn Thất Lục.
Vừa tới gần, Hàn Thất Lục liền mở miệng: “Vóc dáng nhỏ bé như em bé mà cũng tham gia kéo co? Không sợ người khác chỉ cần một tay cũng có thể nhấc em lên sao?”
Gần đây, Hàn Thất Lục nói chuyện thật sự nghe không nổi một câu, An Sơ hạ học theo bộ dạng liếc mắt của Mạc Hân Vi, nói: ” Kéo co cũng không phải thuần tuý so bì thể trọng, sức lực của em vốn là rất lớn! Ngược lại anh, đến bây còn chưa tỉnh rượu, anh chắc chắn có thể tham gia trận đấu chứ?”
Hàn Thất Lục nghe xong lời này liền có chút không vui, anh tự tay nâng cằm cô, cực kỳ tự cao nói: “Bản thiếu gia ngoại trừ thành tích Ngữ văn không sánh bằng người khác, còn lại bất cứ chuyện gì anh cũng phải đứng vị trí đầu tiên.”
An Sơ Hạ bĩu môi: “Được, vậy anh chứng minh cho em xem một chút, nếu lần này anh kéo co không được vị trí thứ nhất, thì chuyện nữ giúp việc kia, trực tiếp hủy bỏ. Như thế nào?”
Hàn Thất Lục sắc mặt nghiêm nghị, cau mày nói: “Nói là nữ giúp việc, nhưng từ trước tới nay, em đều bắt nạt anh.”
An Sơ Hạ nhún nhún vai: “Vậy anh nói làm sao bây giờ?”
Hàn Thất Lục tự tin, anh nhíu lông mày, nói thẳng: “Không được vị trí thứ nhất, anh sẽ làm cháu em.”
“Nha…” An Sơ Hạ cười rộ lên, thậm chí lông mi cũng đã khép lại thành một đường: “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Đợi một chút.” Hàn Thất Lục giữ chặt cô, tiến đến bên tai cô nói: ” Nếu như anh giành được vị trí đầu tiên, như vậy mỗi ngày em phải chủ động hôn anh một cái.”
Không biết xấu hổ, vô lại, tiện nhân!
An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Không được! “
“Quyết định như vậy đi.” Hàn Thất Lục nói xong, huýt sáo, trở về đứng trong đội ngũ.
Bên kia, Manh Tiểu Nam lôi kéo Tiêu Minh Lạc rời xa đội ngũ ra phía sau một thân cây.
“Làm sao vậy?” Tiêu Minh Lạc nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập sự dịu dàng.
“Sự việc kia em đã nói với anh, anh đã điều tra chưa?” Manh Tiểu Nam hỏi rất nghiêm túc, rất ít khi cô bộc lộ ra biểu cảm như vậy.
Giọng nói rơi xuống, Tiêu Minh Lạc cũng không vội mà trả lời, mà lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhưng còn chưa kịp châm lửa, Manh Tiểu Nam đã đoạt mất điếu thuốc, cô hung dữ nhìn anh: “Không phải đã nói anh ít hút thuốc đi hay sao?”
Tiêu Minh Lạc thở dài, thò tay vỗ đầu Manh Tiểu Nam: “Đàn ông mà, hút thuốc mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ được.”
“Tốt thôi.” Manh Tiểu Nam nói ngắn gọn, trước con mắt kinh ngạc của Tiêu Minh Lạc, cô giơ tay tóm lấy cái bật lửa, “xoẹt” một tiếng, khéo léo đốt điếu thuốc vừa đoạt được.
Cô từ từ thả ra một làn khói, như làn sương mù lượn lờ trong không gian rồi chậm rãi nói: “Anh có thể hút thuốc, thế nhưng, anh hút một điếu, em cũng sẽ hút một điếu.”
Trước thái độ kiên quyết của cô, Tiêu Minh Lạc đành phải buông vũ khí đầu hàng, đem cả bao thuốc đưa cho cô: “Bà cô nhỏ, nói xem có phải là anh sợ bạn gái quá hay không? Con gái không nên hút thuốc, nhanh dừng lại, về sau anh không hút nữa, được không nào?”
Manh Tiểu Nam lúc này mới ném điếu thuốc trong tay đi, một bước giẫm lên sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Nói về chuyện chính đi, việc kia anh đến cùng điều tra ra được gì rồi?”
Tiêu Minh Lạc cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sau đó mới hồi đáp: “Anh cho người điều tra, em cũng biết học sinh ở bên trong rất đông, cũng không phải đều là người chúng ta quen biết. Mục tiêu chúng ta cần tìm lại quá nhỏ, nơi náo loạn như bảo tàng nghệ thuật thật sự là điều tra không ra. Anh nghĩ, tiết mục của Sơ Hạ cũng thành công viên mãn, chuyện này coi như xong đi, dù sao cũng tra không ra.”
“Điều tra không ra thì không tra nữa sao?” Manh Tiểu Nam lộ ra chút tức giận: “Anh không điều tra, tự chúng em sẽ làm việc đó.”
Cô nói xong quay người muốn đi, Tiêu Minh Lạc liền vội vàng kéo lại, kéo cô vào trong ngực mình và ôm cô thật chặt: “Anh tra, anh sẽ điều tra, như vậy không phải được rồi sao? Khẳng định đòi lại công bằng cho cô ấy!”
Sau nửa ngày, Manh Tiểu Nam mới ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói rồi đó, nhất định phải đòi lại công bằng cho Sơ Hạ.”
“Ừm.” Tiêu Minh Lạc gật đầu: “Anh nói, tuy nhiên…có đôi khi anh thường suy nghĩ, địa vị của anh trong lòng em, còn không bằng Sơ Hạ phải không? Cũng may cô ấy là một cô gái, bằng không thì lão tử đã ghen đến đau dạ dày rồi!”
Manh Tiểu Nam không thể nhịn cười: “Nói nhiều!”
Vừa đúng lúc này, giọng nói An Sơ Hạ từ nơi không xa truyền đến: “Hai vị phía sau thân cây, tâm sự xong chưa?”
Manh Tiểu Nam có chút không tự nhiên đẩy Tiêu Minh Lạc ra, bất cười “hì hì” đi tới từ phía sau cây: “Sơ Hạ, cậu sao cũng tới đây?”
Lúc này cô đi ra mới phát hiện đội ngũ bên kia đã giải tán, Hàn Thất Lục theo phía sau An Sơ Hạ, thần sắc không hề có vẻ mệt mỏi, dường như tâm trạng rất tốt.
“Mọi thứ đã kết thúc rồi, đây, số thứ tự. An Sơ Hạ cầm danh sách các tuyển thủ, lấy số thứ tự đưa về phía trước cho cô: “Cái này cậu đừng vội ném đi, trận đấu kết thúc còn phải trả lại.”
Lặp lại lời nói trên, Hàn Thất Lục cũng đưa số thứ tự cho Tiêu Minh Lạc.