Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 846: Mặc quần áo

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Ed: Mai Anh

“Ý của cậu là…” Hứa Niệm Niệm chớp chớp mắt nói: “Để cho tớ đi làm gián điệp?”

“Không sai!” An Sơ Hạ trịnh trọng gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tại lần trước gặp mặt ở quán cà phê trong trường học, cậu nói người đã cắt hỏng lễ phục đánh đàn dương cầm để lên sân khấu của tớ là Đỗ Giản Nhiên, tớ liền nghi bọn họ rồi. Hơn nữa, người đem ảnh chụp Giang Nam thời sơ trung theo người ta đi đánh nhau gửi tới cửa tòa soạn báo cũng là bọn họ. Tuy động cơ họ làm vậy tớ còn chưa rõ ràng, nhưng là, mấy sự việc xảy ra liên tiếp như vậy, chúng ta không thể không đề phòng bọn họ.”

“Được.” Hứa Niệm Niệm gật đầu đồng ý: “Tớ đây sẽ tiếp tục duy trì trạng thái đối địch ở trước mặt các cậu, trước tiên cùng bọn họ làm quen, sau đó sẽ thu thập chứng cứ bọn họ làm chuyện xấu.”

“Đây là hiện thực bản Mission Impossible sao?” Manh Tiểu Nam hai mắt lấp lánh, có vẻ cực kì hưng phấn.

“Mission Impossible được thì tớ kỳ thật chính là nhân tài đối với các cậu rồi, đúng không?” Hứa Niệm Niệm bất đắc dĩ nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái, người này cũng không biết nên nói là lạc quan, hay là đùa nghịch giỏi nữa.

Manh Tiểu Nam gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi han: “Là sao?”

So với Manh Tiểu Nam tinh thần thoải mái, An Sơ Hạ lại có vẻ mặt nghiêm trọng, cô thở dài một hơi nói: “Cho tới nay chúng ta đều đã quá bị động rồi. Tớ nhớ lại, mọi người có thể vừa gặp đã là duyên phận, có thể đại sự hóa sẽ không cần lại chơi trò ngươi lừa ta nữa rồi. Nhưng xem ra, tớ cho tới giờ luôn nghĩ thế giới này thật hoàn hảo. Cho nên, chúng ta không thể cứ bị động như vậy, để ai đánh rơi xuống được.”

“Nào… Tới đây! Thành lập liên minh Phản mã đỗ!” Manh Tiểu Nam vươn tay ra, đặt giữa không trung. Ngay sau đó, Hứa Niệm Niệm cũng vươn tay ra, đặt tay lên tay Manh Tiểu Nam, An Sơ Hạ cũng bị hành động ngây thơ của Manh Tiểu Nam đùa cười, đưa tay qua đặt lên trên mu bàn tay Hứa Niệm Niệm.

“Một! Hai! Ba! Tất thắng!”

Đêm, dần dần sâu.

Một người mặc chiếc vày dài màu đỏ bước xuống từ chiếc Bentley đen, khoác trên mình chiếc áo lông cáo quý giá hiệu Chanel.

“Mạn Quỳ, mấy ngày nay không thông cáo, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải dưỡng da thật tốt a…!” Củi tỷ chen đầu xen vào, cười khanh khách nói với Hướng Mạn Quỳ.

“Dưỡng da em đương nhiên làm tốt rồi, chỉ là, củi tỷ, chị quên sao a? Em còn muốn đi học ở Tư Đế Lan a, lúc đi học thì chị không cần đi theo rồi.” Hướng Mạn Quỳ nói xong, giày cao gót đã trực tiếp đặt xuống đất.

“Ôi chao, ai, ôi! Mạn Quỳ! Em muốn lên lớp, chị cũng phải đi cùng em a!” Củi tỷ lúc này mới nhớ tới Hướng Mạn Quỳ vẫn muốn tiếp tục tới lớp ở học viện Tư Đế lan, vội vàng nhảy xuống xe, còn chưa cất bước a, Hướng Mạn Quỳ đã đóng cửa lại rồi.

Củi tỷ khóc không ra nước mắt, làm người đại diện cho vị minh tinh đại tiểu thư tính tình kiểu này, đúng là mỗi ngày đều đã cảm thấy mệt mỏi a!

Tới cửa nhà, Hướng Mạn Quỳ cởi giày cao gót trực tiếp đi chân trần trên nền gạch, nhưng gian phòng trước tiên kêu người đến mở điều hòa, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh. Sau khi đặt túi sách cùng chìa khóa kêu leeng keeng trên bàn trà, cô thuận tay mở TV.

“Hứa Đổng Sự Trưởng đưa vợ đi thăm hỏi Hàn gia, muốn xoa dịu quan hệ hai nhà. Xem ra trước đó giải trí khắp nơi suy đoán quan hệ hai nhà họ Hứa-Hàn từ đây sẽ tan rã là không nhầm lẫn rồi. Giải trí Nam Phương là kết thúc, chúng ta cũng mong An tiểu thư có thể nhanh chóng hồi phục sức khỏe, quý vị thính giả, hẹn gặp lại vào mười một giờ tối ngày mai!”

Hướng Mạn Quỳ lạnh lùng dừng ở màn hình TV.

Rất lâu sau, môi đỏ mọng của cô ta hơi hơi gợi lên: “Cũng được, còn sống mới có ý nghĩa chứ. An Sơ Hạ, chúng ta còn nhiều thời gian!”

Thời tiết lạnh dần, thứ sáu rốt cục tháng mười một cũng đến nơi, mùa đông lặng lẽ đến.

Sáng sớm đã đổ trận mưa lớn, nhiệt độ chợt giảm xuống, khiến cho người ta thực sự cảm nhận được mùa đông đến đây.

“Mấy đề bài này mà nói, kỳ thật cũng phải cần kết hợp vài dạng, cùng những đề làm nhiều cũng đã thông thạo rồi. An tiểu thư chăm chỉ như vậy, nhờ trò giỏi khiến thầy dạy đỡ vất vả, thật sự rất vui lòng.” Thầy dạy kèm tại nhà cười nói xong, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ban công, thở dài nói: “Tuần trước thầy còn có thể không mặc áo ấm, nhưng mấy ngày nay lại không chịu được, người lớn tuổi rồi càng ngày càng sợ lạnh.”

“Cũng không phải là lớn tuổi mới sợ lạnh, em cũng sợ lạnh a, đã sớm xuyên tam kiện rồi.” An Sơ Hạ hạ bút, cùng lúc đứng lên đi theo thầy dạy kèm..

“Không không không.” Thầy khoát tay, ôn hòa nói: “Chờ em về sau lớn tuổi rồi sẽ biết, không giống với cảm giác sợ lạnh lúc trẻ. Được rồi, thầy đi đây, em cũng đừng tiễn thầy, trước tiên chú ý xem lại đề bài này một chút, nhớ kỹ, làm một trăm đề không bằng nhớ kỹ một loại phương pháp.”

“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, nhìn theo thầy giáo đang rời đi.

Trở về đã năm ngày, thân thể của cô cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, An Sơ Hạ ngồi lại cạnh bàn học, lấy bút ra làm bài tập.

Người lớn tuổi càng ngày càng sợ lạnh…

Bút trong tay cô đột nhiên ngừng lại, thầy dạy kèm khiến cô nhớ tới một người.

Từ lão thái thái.

Cũng không biết bà thế nào rồi.

“Tôi về rồi đây, mới vừa nhìn thấy thầy dạy kèm tại nhà được Hàn quản gia tiễn ra khỏi cửa. Đi thôi, ra ngoài mặc quần áo cho Phách Thiên nào.” Hàn Thất Lục đi vào, gương mặt hưng phấn mà nói với nàng.

“Mặc quần áo?” An Sơ Hạ sửng sốt, liếc mắt một cái, thấy trong tay Hàn Thất lục mang theo chiếc áo len màu trắng kì ảo, trên mặt anh vui vẻ: “Phách Thiên không phải giống đực sao? Anh cho nó mặc đồ trắng như vậy, anh có chắc chắn nó đồng ý chui qua sao?”

“Sao lại không chịu?” Hàn Thất Lục trợn trừng mắt nói: “Nó không biết thẩm mỹ. Hơn nữa, áo lông này là Khương Viên Viên tỷ đan, mẹ quyết định chuyện này, tôi có quyền lên tiếng sao?”

Lời này cũng có lí. Người Hàn Thất lục kiêng kị chỉ có Khương Viên Viên rồi.

An Sơ Hạ nhịn không được che miệng cười trộm, đứng lên đi theo Hàn Thất Lục.

“Tiểu Sơ Hạ, con đi xuống a? Tối hôm nay ăn lẩu a…!” Khương Viên Viên nói xong cười tít mắt đi tới, đến trước mặt cô, khẽ vươn tay, đeo thứ lông lá xù xì gì đó lên trên cổ cô.

An Sơ Hạ theo bản năng cúi đầu xem, là một chiếc khăn quàng cổ. màu trắng.

“Đây là mẹ đan sao?” An Sơ Hạ vui sướng sờ lên chiếc khăn quàng cổ, nhìn Khương Viên Viên hỏi.

Trước kia mẹ cũng đan khăn quàng cổ cho cô, còn có thể đan cả bao tay cùng bít tất, chỉ là hiện tại…

“Còn không phải là mẹ đây khéo tay đan thành?” Khương Viên Viên đắc ý, tiện đà nói: “Tiểu Sơ Hạ, mẹ là coi ngươi như con gái ruột mà đối đãi, cho nên nha, về sau không được cảm thấy mình không có người thân, chúng ta chính là người nhà của con.”

An Sơ Hạ mắt long lanh, trong mắt tràn đầy cảm động.

“Vâng! Cảm ơn mẹ!”

Khóe miêng cô cong lên nở nụ cười, có thể có người đối xử ấm áp và tốt với cô như vậy, coi như là không uổng công cuộc đời này rồi.

“Già mồm cãi láo!” Hàn Thất lục lạnh lùng nói: “An Sơ Hạ, mẹ tôi lớn tuổi già mồm cãi láo không tính, cô còn mù quáng đi theo tham gia làm cái gì đứa bé ngoan a?”

“Thằng nhóc Hàn Thất lục, con nói cái gì a?! Người nào làm kiêu?!” Khương Viên Viên trừng mắt, xông lên muốn đánh người.

Hàn Thất lục lập tức nắm tay An Sơ Hạ nói: “Chạy mau!”

An Sơ Hạ còn chưa có ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người đã bị Hàn Thất lục lôi đi chạy ra bên ngoài, nhắm thẳng nhà nhỏ của Phách Thiên chạy tới. Phách Thiên đang uống sữa ở xa đã chú ý tới bọn họ, hưng phấn sủa “Uông uông uông”.

“Chạy cái gì?!” Nàng giật tay khỏi Hàn Thất lục, tức giận nói: “Chạy nhanh như vậy, khăn quàng cổ của tôi sẽ rơi mất!”

“Không chạy còn chờ mẹ tôi đuổi giết tôi à? Không phải vừa vỡ khăn quàng cổ sao? Cô thật đúng là đương kim bảo bối a?” Hàn Thất lục liếc xéo cô một cái, lắc đầu chính mình đi tới trước mặt.

“Tôi xem như là anh ghen tị với tôi đi?” An Sơ Hạ đảo con ngươi một vòng, đuổi kịp bước đi của Hàn Thất Lục, chắc chắn nói: “Anh là vì đang ghen tị mẹ đan khăn quàng cổ cho tôi, mà anh không có!”

Nghe được cô nói như vậy, bước chân Hàn Thất lục bỗng nhiên dừng lại, quay đầu vẻ mặt sát khí đằng đằng nhìn cô, lạnh lùng nói: “An Sơ Hạ, đừng đem tất cả mọi người nghĩ thành người ngây thơ như cô! Trong ngăn tủ của tôi đủ loại khăn quàng cổ, có loại nào không có a? Người nào hiếm lạ!”

Hàn Thất lục hừ một tiếng, không nhìn cô nữa, bước nhanh tới hướng Phách Thiên.

Phách Thiên hưng phấn le lưỡi vẫy đuôi muốn chạy tới, nhưng bất đắc dĩ vì dây xích kia ngăn nó không chạy được..

“Tức giận?” An Sơ Hạ có chút khó hiểu lắc lắc đầu, cô không biết, Hàn Thất Lục tức giận là vì bị cô nói trúng tâm sự.

Nhưng may mà Hàn Thất Lục người này nhất mạch liền quá, rất nhanh đã cùng Phách Thiên đi chơi rồi.

“Anh không cho nó mặc quần áo a?” An Sơ Hạ xa xa hướng nơi lộn xộn một người một chó hô to.

Hàn Thất lục lúc này mới nhớ tới mục đích, anh mang theo tiểu y phục kia, cùng Phách Thiên đi tới. Ngay sau đó giơ tay lên, đem tiểu y phục trực tiếp ném lên người cô. Tiện đà nhìn nàng chớp chớp mắt nói: “Nếu cô có thể đem quần áo này này trong năm phút mặc vào cho Phách Thiên, tôi sẽ đáp ứng một nguyện vọng của cô, không phạm pháp là được.”

“Thật ư?” An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Thất Lục, nghĩ thầm, đơn giản như vậy lại có thể thực hiện cho cô một nguyện vọng, bên trong có phải hay không Hàn Thất lục đào khoét hố chờ cô nhảy vào a?

“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!” Hàn Thất lục khó có được nói ra chính xác một câu thành ngữ.

Đề phòng đó là một cái hố, cô cố ý hỏi: “Nếu không mặc vào được a?”

“Nếu không được thì thôi…” Hàn Thất lục sờ sờ cằm, làm bộ trầm tư, một lát sau, anh vô tay một tiếng, không xấu hổ nhìn cô nói: “Không mặc được thì cô phải hôn tôi!”

Một nguyện vọng so với hôn, quả thực là trọng hơn tốt sao?

An Sơ Hạ đánh giá biểu tình trên mặt Hàn Thất Lục, tên kia rõ ràng là bộ dạng tình thế bắt buộc.

Tới cùng muốn hay không đáp ứng a?

“Cô tới cùng có đánh cược hay không?” Hàn Thất Lục mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói: “Nếu cô không dám cược, vậy tôi mặc cho nó vậy!”

Anh nói xong người đã đi tới, An Sơ Hạ vội vàng làm tư thế STOP, cười nói: “Không phải là cho Phách Thiên mặc áo vào thôi sao? Cược thì cược! Anh cũng không được đổi ý, tôi nếu là năm phút mặc quần áo cho nó xong, anh phải đáp ứng cho tôi một nguyện vọng!”

“Đã nói nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy rồi! Đừng nói nhảm nữa, thời gian bắt đầu!” Hàn Thất lục nói xong nhanh chóng mở đồng hồ bấm giờ trong điện thoại di động ra, thời gian năm phút bắt đầu!

Chọn tập
Bình luận
× sticky