Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
“Em là vợ anh, đồ của anh sẽ là của em, vật anh chuyên dụng cũng là vật em chuyên dụng. Em đương nhiên có thể đi thang máy chuyên dụng.” Anh cưng chiều mà nhéo mũi An Sơ Hạ, không khí mờ ám phát sinh, thang máy đột nhiên ở một tầng nào đó có nhân viên mà dừng lại.
Đang đợi thang máy dừng, nhân viên nhìn thấy cảnh như vậy, đều há hốc mồm.
An Sơ Hạ cuống quít nghiêng đầu đi, tầm mắt còn lén lút hướng về cửa thang máy liếc mắt một cái. Mắt thấy cửa thang máy sắp tự động đóng lại, cô cuống quít tiến lên một bước lần nữa nhấn mở cửa, một bên khác còn vạn phần thân thiện mỉm cười nói: “Mọi người mau vào đi! Bên trong rất ít người.”
Những người kia một trận hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Dồn dập lui về sau một bước, một mặt kinh sợ mà nhìn cô.
An Sơ Hạ không hiểu. Tại sao không tiến vào? Cô sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ là trên mặt dính vật gì đáng sợ? Hẳn là không….
“Đóng cửa.” Hàn Thất Lục có thể so với An Sơ Hạ bình tĩnh hơn nhiều. Trong lòng cười thầm An Sơ Hạ là ngớ ngẩn, anh thân là ĐẠI BOSS đứng trong thang máy, nhân viên nào không sợ chết dám vào?
Cửa thang máy lần thứ hai tự động đóng, An Sơ Hạ lại nghĩ thầm khả năng bọn họ đều muốn lên phía trên. Nhưng bọn họ làm sao cũng không phản ứng cô một hồi? Làm hại cô đứng ở bên trong thật lúng túng.
Thang máy lại ngừng nhiều lần, đều là đứng ở phía ngoài, các nhân viên viên kinh sợ mà nhìn bên trong, không có một người dám lên trước. Thậm chí còn có người rít gào lên tiếng, ngã xuống.
“Sao lại thế?” An Sơ Hạ liếc nhìn Hàn Thất Lục: “Anh bình thường hay ngược đãi nhân viên sao? Bọn họ hình như rất sợ anh.”
“…..” Hàn Thất Lục không nói gì. Vừa vặn vào lúc này cửa thang máy mở ra, đến lầu một.
“Rầm ——” có người cầm trong tay một tập văn kiện, nhìn thấy An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục sánh vai từ “Thang máy nhân viên” đi ra, văn kiện dồn dập rơi xuống đất. Gây ra một loạt tiếng vang ầm ĩ.
“Tổng giám đốc….” Tiểu thư lễ tân kia kinh ngạc kêu một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người An Sơ Hạ.
Nghĩ đến vừa nãy mình bị tiểu thư này giáo huấn thảm như vậy, An Sơ Hạ trong lòng nổi lên một nụ cười. Ngược lại cô mỉm cười ôm vai Hàn Thất Lục: “Không cần lo cho em, em có thể tự trở về.”
Hàn Thất Lục sững sờ, chú ý tới cô đang nhìn tiểu thư lễ tân kia. Nhìn lại bộ dạng kinh sợ củangười kia, trong lòng anh đại khái đoán được An Sơ Hạ khi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, hẳn là cùng tiểu thư lễ tân này xảy ra chút mâu thuẫn. Đưa tay ôm chầm bờ vai mảnh khảnh của An Sơ Hạ, nét cười của anh ở gò má hiện rõ: “Để an toàn, anh để người của công ty đưa em về nhà.”
“Được.” An Sơ Hạ thuận theo gật đầu: “Bé ngoan trở lại công tác đi.”
Người đàn ông nào đó nhân cơ hội cúi người xuống, ở trên môi của cô in một nụ hôn mềm mại, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu: “Cần anh làm gì cho em không?”
An Sơ Hạ biết Hàn Thất Lục là đang chỉ cái người vẻ mặt như gặp được Sadako kia, một bên khâm phục Hàn Thất Lục thông minh, một bên lại lắc đầu: “Không cần.”
Nhấc chân, cùng Hàn Thất Lục tách ra khoảng cách: “Em đi đây.”
Vẫn nhìn An Sơ Hạ đi ra đến đại sảnh, Hàn Thất Lục bây giờ vẻ mặt mới khôi phục lại hờ hững, khiến người ta nhìn cảm thấy Hàn Thất Lục rất nghiêm trang.
Bước chân thẳng tắp hướng đến trước tiểu thư lễ tann đầy mồ hôi lạnh, anh nhàn nhạt liếc cô ta một chút: “Sau này gọi cô ấy là thiếu phu nhân tương lai.”