Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 229: Hôn ước

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Edit: Linh Linh

Beta: nhilamdn

Một tiếng thét chói tai vang lên. Nụ cười vẫn còn đó trên gương mặt Khương Viên Viên, lập tức nhìn sang hướng An Sơ Hạ. Nhất thời gương mặt An Sơ Hạ trở nên tái nhợt.

Khương Viên Viên tức tốc chạy đến chỗ Sơ Hạ “Bảo bối tiểu Sơ Hạ, chuyện gì đã xảy ra ở đây? Làm sao lại nôn?” Đột nhiên sắc mặt của bà cứng đờ: “Không phải là… Có tin vui chứ “

Sao lại thấy mặt mình tối sầm lại? An Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhận lấy khăn lông từ tay Hàn quản gia quản gia lau khóe miệng một cái, lại cầm ly nước uống. Cô đến bây giờ luôn cảm thấy ghê tởm muốn ói, nguyên nhân chỉ có một, chính là cô cảm thấy Hàn Thất Lục thật ghê tởm…

Thế mà lại có thể cùng Lyla lên giường. Cô từng cho là Hàn Thất Lục không phải loại người tùy tiện đó, không nghĩ tới, là cô suy nghĩ nhiều quá. Một người thích cưỡng hôn như anh ta, có nữ nhân mà lại từ chối sao?

Vừa nghĩ tới anh ta đã hôn qua môi mình, cũng hôn qua Lyla, dạ dày cô liền co thắt. “Còn muốn ói sao?” Khương Viên Viên mặt nhăn, nhếch chân mày, quay đầu nhìn về phía Hàn quản gia nói: “Còn đứng làm gì? Nhanh đi gọi bác sĩ Giang tới xem một chút, ói thành cái bộ dáng này sao mà được!… Tiểu Sơ Hạ, con không phải thật sự có có bầu chứ?”

Vốn là buồn cười, nhưng là cô đến giờ phút này lại một chút cũng cười không nổi, vì vậy dứt khoát nói: “Không sao, có thể là do ngồi xe quá lâu. Con vốn là có chút say xe. Hàn quản gia, ông giúp tôi lấy một ly nứớc chanh đến đây đi.”

Hàn quản gia cúi người rời đi, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của An Sơ Hạ cơ hồ mất đi khí sắc. Hít sâu một hơi, cô âm thầm tự nói với mình, từ nay về sau, có thể cách Hàn Thất Lục bao xa liền cách xa. Dù sao, anh là ác ma a…

Đã ăn xong bữa tối, Hàn Thất Lục vẫn chưa về, mà khuôn mặt Khương Viên Viên bây giờ lại như có vô vàn câu hỏi. Cô tách quả quýt bỏ vào trong miệng, giương mắt liếc nhìn Khương Viên Viên, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi. Nhìn bộ dạng này, con thật không quen.”

Khương Viên Viên cười khan mấy tiếng, thu vẻ mặt ngồi vào bên cạnh An Sơ Hạ nói: “Nghe Hàn quản gia nói, con hôm nay trước cửa trung tâm thương mại thì gặp phải Thất Lục và con bé kia?”

Khẽ hạ mi, cô gật gật đầu nói: “Về chuyện này mẹ không cần lo lắng, con không để trong lòng.”

Nghe cô trả lời như vậy, Khương Viên Viên sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, giật giật môi, Khương Viên Viên nhìn An Sơ Hạ một cái, lại thu hồi ánh mắt: “Cái đó, thật ra thì… Đúng rồi! Con sáng sớm hôm nay có xem báo không?”

Gật đầu một cái, cô dịu dàng hồi đáp: “Con xem rồi, mẹ, có cái gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Hai chúng ta không cần quanh co lòng vòng?”

Như hạ xuống quyết định quan trọng, Khương Viên Viên cắn răng một cái: “Mẹ muốn nói chính là… Cô bé con thấy kia, là hôn thê của Hàn Thất Lục”

“Cái gì?” Cô thật không nghĩ tới điểm này, cũng không có dự liệu được Khương Viên Viên sẽ nói như vậy. Nhưng rất nhanh tâm tình của cô liền khôi phục trấn định, nói như vậy, tự do sắp đến? Cô nên cảm thấy cao hứng mới phải, mà tại sao… Ngực lại cảm thấy trống rỗng đây?

Khương Viên Viên miệng mấp máy, nước mắt chảy ra: “Đều là tại Hàn Lục Hải, tên khốn kiếp kia! Cái chó má gì mà hôn ước từ khi còn bé của Thất lục. Hiện tại hai nhà đang nói chuyện hợp tác, cũng nói đến cái hôn sự không giải thích được kia. Con nói… Con nói phải làm sao bây giờ đây!”

Chọn tập
Bình luận