Edit: Thùy LinhBeta: nhilamdn
Vừa mới đi ra cửa lớn, liền có người tiến lên mời: ” Sơ Hạ tiểu thư, xin mời tới bên này.”
Cô ngẩng đầu, mắt nhìn người đàn ông cao to thô lỗ này, trong lòng đột nhiên liền nổi lên sợ hãi, trong lòng thầm mắng mình, sao có thể tùy tùy tiện tiện nghe theo một cú điện thoại liền chạy đến trước mặt người ta, nếu như đối phương là người xấu muốn bắt cóc cô thì làm sao bây giờ?
Thấy An Sơ Hạ đứng nguyên không có ý muốn đi với anh ta, người đàn ông kia tiến lên một bước nói: “Sơ Hạ tiểu thư, gia chủ nhà tôi nói, nếu như cô không muốn gặp ngài ấy, vậy tiền cũng có thể trực tiếp chuyển đến thẻ.”
Lời nói này giống như khẳng định cô không dám đi. An Sơ Hạ cắn răng một cái, nhíu mày nói: “Tôi cũng không nói là không đi, dẫn đường.”
Người kia liền dẫn cô đi đến một chỗ đối lập với chỗ gần nhà Na Uy. Nơi đây yên tĩnh vô cùng, khi da đầu cô bắt đầu tê dại theo nam nhân kia quẹo qua một đường cua, sáu chiếc xe Audi màu đen đột nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt cô có điểm không phản ứng kịp.
“Sơ Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.” Từ chiếc xe thứ hai có một người đàn ông đi xuống nhìn cô tràn đầy mê hoặc rồi lạnh lẽo trầm thấp chào hỏi cô. Nam nhân mái tóc màu xanh lục, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.
Bình thường nhuộm tóc màu xanh lục đều sẽ cho người ta một loại cảm giác đặc biệt lưu manh, nhưng người này chẳng những không có một chút thô bỉ cùng bất cần đời nào, trái lại cho người ta một loại cảm giác trầm ổn. Ừ, mái tóc màu xanh lục xác thực rất hợp với anh ta.
Thu hồi ánh mắt đánh giá, khóe miệng cô cong lên:”Chào anh! Người xưa nói ba năm không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa, mấy ngày trước còn theo tôi vay tiền đi taxi, lần này là có thể mượn nhiều tiền như vậy để thuê Audi lái, không tồi không tồi!”
Câu ca ngợi này xuất phát từ sự chân thành cô. Thật tâm xuất phát từ trái tim! Còn có, nếu đã mượn nhiều tiên như vậy thuê Audi, vậy anh ta sao không đem quần áo đổi đi? Quần áo màu xanh lam nhạt, cổ áo màu trắng, cái quần dài sẫm màu, rất đẹp trai thì không nói rồi, nhưng trọng điểm là, quần áo kia không phải là cô đưa cho anh ta sao? Bộ quần áo cũng không mua nổi còn mượn xe làm gì?
“Chuyện này…..” Nam Cung TỬ Phi khóe miệng giật giật: “Vẫn chưa tự giới thiệu mình. Tôi là Nam Cung Tử Phi, còn xe này, xe này không phải mượn….Nói chung, rất cảm kích cô ngày đó giúp tôi. Không biết cô muốn tiền mặt hay muốn tôi chuyển đến tài khoản của cô?”
Nói đến tài khoản, An Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại, tiến lên vài bước trước mặt Nam Cung Tử Phi hỏi: “Tôi nhớ ngày đó anh đem tờ giấy vứt bỏ rồi mà, anh làm sao tìm được tôi?”
Nam Cung Tử Phi nhẹ nhàng nói: “Tôi trời sinh trí nhớ tốt, không cần giữ lại tờ giấy.”
An Sơ Hạ lúc này mới chợt hiểu ra. Kỳ thực Nam Cung Tử Phi trí nhớ rất tốt, tìm cô cũng không cần dựa vào một mẩu giấy, chỉ cần tay anh ta vung lên, một nhóm người cao lớn có thể cung cấp cho anh hết thảy tư liệu liên quan đến An Sơ Hạ.
【 Thi cử hay cái gì đều đi chết đi…… 】
Chuông điện thoại di động vang lên rất nhiều lần, An Sơ Hạ xin lỗi, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, màn hình biểu hiện là cuộc gọi của Hàn Thất Lục. Lúc này sắc mặt liên tục biến hóa, cuối cùng nhắm mắt lại, nhấn nút tắt máy, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tử Phi với bộ mặt xán lạn: “Chúng ta đến nhà anh lấy tiền mặt đi!”
Nam Cung tử một trận kinh ngạc, cuối cùng xử sự không sợ hãi gật đầu: “Lên xe đi.”
Ngồi vào chiếc xe Audi màu đen, trải qua một phen nói chuyện cùng Nam Cung Tử Phi, cô giờ mới hiểu được ngày đó hóa ra là có rất nhiều người muốn đuổi giết anh ta. Mà anh ta sau khi trốn ra được, bởi vì không liên lạc được với thủ hạ của mình, liền vay tiền để đi taxi, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng người khác nhìn thấy anh ta máu me đầy mặt đều quay đầu bỏ chạy, chỉ có cô không chạy, cũng tốt bụng mua quần áo cho anh ta.
Để tỏ lòng cảm tạ với cô, anh đặc biệt mặc lại bộ áo quần này.