Edit: Yến NhiBeta: anhduong2506
“Có chuyện gì? An Sơ Hạ sao lại theo Tiêu thiếu gia đi như vậy, hơn nữa động tác của bọn họ, quả thật rất thân mật a…” Một người nữ sinh mở miệng hỏi bạn học bên cạnh.
Người được hỏi cũng sửng sờ, sau đó lắc đầu nói: “Cô đừng nói như vậy, nói không chừng thì là quan hệ bạn thân.”
“Thế nhưng như thế nào đi, nữa quan hệ bạn thân cũng không thể kéo kiên trì kéo dài?”
“Không biết là…” Thảo luận chuyện này càng ngày càng nhiều người tham gia: “Không biết có phải là An Sơ Hạ với Thất Lục thiếu gia chia tay, sau đó lại ở cùng một chỗ với Tiêu thiếu gia?”
“Nhưng là thế nào mà nói cũng không thể nào! Còn nữa, không biết các người có nghe nói không, Thất Lục thiếu gia tựa hồ có một vị hôn thê chính thức, sắp tới nữ sinh này sẽ chuyển đến học cùng Thất Lục thiếu gia, dáng vẻ còn rất khả ái nữa.”
“Tôi cũng nghe nói… Tôi còn tưởng rằng đây chỉ là lời đồn, ai ngờ hình như là thật.”
“Nói như vậy, An Sơ Hạ thật đáng thương… Không đúng, nếu là như vậy, hoa khôi Mạc Hân Vi trường mình là cái gì? Không phải nói cô mới là bạn gái chính thức của Thất Lục thiếu gia sao?”
Một nhóm người nói chuyện rất sôi nổi, Chuyện được bàn tán ngày hôm nay nhiều vô số kể, hết thảy An Sơ Hạ đều đã biết. Lúc đi đến cửa trường học, cô trong lúc lơ đảng liếc về chiếc xe Hàn gia đang đậu ở đằng xa cách cô chừng ba mét.
Tuy nhiên lại bị ngăn cách bởi cửa sổ màu đen xe, cô hoàn toàn không nhìn thấy bên trong, thế nhưng cô lại có thể cảm giác được từ trong cửa sổ xe bắn ra ánh nhìn sắc bén, thẳng tắp bắn ở trên người của cô.
“Tiêu thiếu gia!” Một giọng nữ quen thuộc truyền vào tai An Sơ Hạ, cô theo âm thanh nhìn sang, vừa lúc thoáng nhìn thấy Âu Khê tươi cười đang đi tới. Thấy An Sơ Hạ, cô đầu tiên là nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, lập tức nhíu lông mày, không vui nhìn Tiêu Minh Lạc thân thiết khoát vai An Sơ Hạ.
“Hai người…” Ý của cô rõ ràng bất quá. Mà Tiêu Minh Lạc cũng gương mặt rất bình thản.
Lo cho Âu Khê nên Âu Á liền chạy lại theo sau cô, tới nơi thấy An Sơ Hạ với Tiêu Minh Lạc lại cầm tay nhau vô cùng thân thiết, không khỏi cũng là sửng sờ.
Ngay sau đó, Tiêu Minh Lạc lên tiếng: “Thấy rõ chưa? Tôi cũng không muốn nói nhiều, chia tay đi, tôi đã có người trong lòng rồi, là An Sơ Hạ.”
Thấy sắc mặt của Âu Khê tối ầm lại, An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Vô cùng hối hận nếu biết là làm chuyện này thì cô đã không đồng ý rồi, phải biết rằng, giờ cô rất giống với loại người xấu xa!
“Tiêu thiếu gia, anh ở đây nói đùa em đúng hay không?” Âu Khê mặc dù là cười hỏi ra câu nói này, thế nhưng nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống.
Nếu như không phải là Tiêu Minh Lạc khoác vai của cô, An Sơ Hạ chỉ sợ sớm đã không kiên trì nổi, tiến lên nói rõ hết mọi chuyện.
Khẽ nâng lên đầu, không vui trừng mắt liếc Tiêu Minh Lạc, mà Tiêu Minh Lạc chỉ đáp lễ cho cô một cái mỉm cười. Cô cắn chặc răng, ánh mắt nhìn về phía khác.
Đứng ở sau lưng Âu Khê, Âu Á luôn rất thông minh, liếc mắt một cái thấy ngay Tiêu Minh Lạc và An Sơ Hạ mới vừa có ý gì khác thường với nhau. Tiến lên một bước, cô kéo tay Âu Khê nói: “Âu khê, chúng ta đi thôi…”
“Không!” Âu khê dùng một lực đẩy Âu Á ra. Âu Á một đứng không vững, tè ngã xuống đất.