Edit:Thùy LinhBeta: nhilamdn
Nghe được tín hiệu báo máy bận, An Sơ Hạ đem điện thoại để lại trong túi, nói: “Tài xế, đi sân bay Đại Đồng.”
Nghe nói thế, tài xế vòng xe chạy ngược lại.
An Sơ Hạ còn không quên lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Tiểu Nam và Phỉ Lỵ Á, hai người đều là trước tiên hét lên một tiếng, lập tức đáp ứng ngồi xe đến sân bay. An Sơ Hạ thở dài, hai người kia cũng thật là….Buồn cười.
Cửa sổ của xe phản chiếu ra khuôn mặt cô, tâm tư bay tới thật xa thật xa. Không biết Tiêu Minh Lạc với anh trai anh ta sẽ như thế nào đây…..
Tiêu gia, kiến trúc hiện đại, sân quần vợt rộng rãi, phía trên là bầu trời có chút tối, không có chút gió. Tiêu Minh Lạc cùng Tiêu Minh Uyên mặt đối mặt đứng cách nhau một chiếc võng, trên mặt Tiêu Minh Lạc gợi lên một nụ cười: “Anh hôm nay cuối cùng vẫn đến gặp người mình ghét nhất thế giới rồi.”
Tiêu Minh Uyên mi tâm nhíu chặt, một lát sau đã giãn ra. Mặt anh ta cùng Tiêu Minh Lạc rất giống nhau, chỉ là cặp mắt kia, hoàn toàn bất đồng. Tiêu Minh Lạc có vẻ hoa đào một chút, mà Tiêu Minh Uyên làm cho người ta cảm giác ngoại trừ nghiêm chỉnh thì vẫn là nghiêm chỉnh.
“Anh nghĩ thông suốt rồi, Tiêu thị, cần em kế thừa.” Anh, từ nhỏ đến lớn đều dùng hết khả năng lấy lòng bố mẹ. Vì muốn kế thừa Tiêu thị, còn cố ý du học, nhưng trong ánh mắt của anh ta cho tới nay chỉ thấy được cha mẹ đối với em trai một mực thương yêu.
Tiêu Minh Lạc mặt căng thẳng: “Anh, anh làm sao vậy?”
“Nam tử hán đừng luôn làm bộ dạng đáng thương!” Tiêu Minh Uyên lại lần nữa nhíu mày lại: “Nghe nói gần đây em đánh tennis, như vậy chúng ta liền chơi vài trận đi.”
Nắm chặt vợt tennis trong tay, bóng tennis ở tay trái bị quăng lên phía trên, giống như hai người cân tài cân sức liều mạng đánh bóng, không ai nhường ai.
——————————————
Ngoài cửa xe cảnh vật không ngừng thay đổi, sau mười mấy phút rốt cục dừng lại. An Sơ Hạ khom lưng đi ra, sân bay Đại Đồng đối với cô là sân bay khá nhỏ, lưu lượng khách cũng tương đối ít. An Sơ Hạ vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy hai chiếc taxi cũng ngừng lại.
“Sơ Hạ!”, “Lão đại!” Hai thanh âm đồng thời vang lên, Mạnh Tiểu Nam cùng Phỉ Lỵ Á mạnh mẽ trừng đối phương, lại ngẩng đầu bước nhanh đi tới bên cạnh cô.
“Tôi nói hai người.” An Sơ Hạ vô lực đỡ: “Xin hãy thành thục chút có được hay không? Tôi để cho hai người đến chỉ vì… hai người cũng vì học sinh chuyển trường gì đó mà tranh cãi không ngừng. Soi gương nhìn xem hai người hiện tại dáng vẻ có bao nhiêu ngu ngốc!”
“…..” Hai người hoàn toàn không còn gì để nói.
“Xin hỏi…..” Một thanh âm quen thuộc vang lên, An Sơ Hạ lưng cứng đờ, xoay qua chỗ khác quả nhiên thấy được một mái tóc màu xanh lục….là…. Nam Cung Tử Phi. Anh mặc đồng phục, có vẻ thân thiện hơn nhiều dưới ánh nắng ấm áp, chỉ là đôi mắt vẫn rất thâm thuý, người này tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.
Mạnh Tiểu Nam cùng Phỉ Lỵ Á hai người đã sớm nhìn đến ngây dại, bộ dạng Manh Tiểu Nam như sắp chảy nước dãi. Tại sao có thể có nam sinh…..
Phỉ Lỵ Á cũng là sắp quên hô hấp, là vương tử vương tử….
“Anh….” An Sơ Hạ kinh ngạc chỉ vào quần áo Nam Cung Tử Phi, nếu như cô không nhìn lầm, trên người anh mặc tuyệt đối đúng là đồng phục của học viện Tư Đế Lan. Không sai!
Nam Cung Tử Phi con ngươi không có bao nhiêu kinh ngạc, giống như nhìn thấy cô chỉ là chuyện trong dự liệu.
“Lại gặp mặt, Sơ Hạ.”