Edit: Hải yến Phạm
Hàn Thất Lục nói xong, suy nghĩ sâu xa một chút mới nói: ” Ba cục xương gãy xương vẫn lại là bốn gốc ấy…”
Thật đúng như là anh sẽ làm ra được chuyện!
An Sơ Hạ chú ý tới Hàn Thất Lục và bậc thầy giới Piano này quan hệ cũng không tệ lắm, bởi vì thời điểm anh nhắc tới những việc này, khóe mắt cong lên, có vẻ tâm tình không tệ.
“Phản ứng của Viên lão là gì?” An Sơ Hạ tò mò truy vấn.
Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Hàn Thất Lục dừng xe, nghiêng đầu nhìn An Sơ Hạ nói: “Lão gia này không mắng anh, chỉ đối với cháu của ông ấy nói bốn chữ.”
“Chữ gì?” An Sơ Hạ nhiều hứng thú, đối với vị lão sư còn chưa gặp mặt này có vẻ cực kì tò mò.
“Tình nguyện chịu thua.”
An Sơ Hạ sửng sốt, thật đúng là có phong phạm đại sư.
“Về sau, cháu của ông ấy nằm viện, trò chơi chỉ có một mình anh chơi, anh chơi đến thời gian nghỉ ngơi kết thúc còn không chịu luyện đàn, ông ấy liền đánh ta một cái. Nếu như ông ấy thắng ta, anh liền ngoan ngoãn đi học đánh đàn. Nếu thua, về sau không cần phải luyện đàn nữa.”
Đèn đỏ vẫn còn, Hàn Thất Lục tiếp tục nói: “Ta là bị buộc đi học đánh đàn, anh đối với Piano không một điểm hảo cảm.”
“Về sau thế nào?” An Sơ Hạ ánh mắt suy nghĩ hỏi: “Anh thắng hay là ông ấy thắng?”
Đèn đỏ rốt cục kết thúc, Hàn Thất Lục giẫm lên chân ga, tiếp tục nói: “Đâu chỉ là thắng, quả thực là toàn thắng. Chơi đàn khảo nghiệm trình độ ngón tay linh hoạt lắm, ông ấy là một bậc thầy Piano, so với anh linh hoạt không chỉ một điểm hai điểm. Anh liền chơi xấu, nhưng vô dụng, ông ấy chỉ nói với anh năm chữ anh liền đầu hàng.”
“Tình nguyện chịu thua?” An Sơ Hạ nói xong, vươn ngón tay ra đếm: “Không đúng, đây là bốn chữ.”
“Ông ấy hỏi ta, “Có phải nam nhân không?”, hiện tại ngẫm lại hối hận, anh khi đó là cậu bé, không phải là nam nhân!” Hàn Thất Lục đáy mắt hiện ra ôn hòa hiếm thấy, xem ra cùng vị Viên đại sư này cảm tình thật sự rất sâu.
“Sau đó thì sao, anh có ngon ngoãn học đàn không?” An Sơ Hạ nâng cằm lên dò hỏi.
Hàn Thất Lục vui vẻ: “Một người học không có thiên phú như vậy, ông ấy trực tiếp cùng ba của anh nói “Con trai của ông ta không chăm sóc được, đến chỗ của ta chơi ta hoan nghênh, học đàn thì đừng lãng phí thời gian của ta”. Ba của anh liền cũng không đề cập tới để cho ta học Piano.”
Thật sự là một người thẳng thắn! An Sơ Hạ không khỏi cảm khái.
Có thể trở thành bậc thầy Piano, nhất định trải qua không ít tình cảnh phù hoa, có thể giữ gìn tính cách thẳng thắn quả là không hiếm thấy.
Rất nhanh, xe dừng lại tại trước một tòa nhà niên đại tựa hồ có hơi lâu xa cư dân. An Sơ Hạ biết nơi này, cô từng theo mẹ tới vùng này mua nhà cất rượu. Nơi này ở rất nhiều thế hệ trước Nghệ Thuật Gia, tuy nhiên tầng trệt thoạt nhìn cũ, nhưng người bình thường là không vào ở được.
Cô thật không nghĩ tới có một ngày chính mình có thể tới nơi này học đàn, mà không phải vì tiền lời rượu.
Nơi này không có thang máy, hai người đi bộ lên lầu 6, theo “Leng keng leng keng” vài tiếng ấn chuông cửa, cửa chống trộm chậm rãi mở ra.
“Đầu tiên là từ bên trong lộ ra tới nữa cái đầu, tóc hoa râm, ngay sau đó An Sơ Hạ liền chú ý tới một ánh mắt đặc biệt sáng ngời. Bình thường người theo tuổi tác tăng lên, mắt sẽ trở nên đục ngầu, đúng là vị này bất đồng, toàn thân tràn đầy một cỗ tinh thần khí.
“Viên lão sư.” Hàn Thất Lục đứng thẳng người, vậy mà có vẻ có chút câu nệ.
Này không giống như là Hàn Thất Lục.
Lão nhân đầu tiên là trên dưới nhìn thoáng qua Hàn Thất Lục, Ngay sau đó ánh mắt sáng ngời kia liền nhìn về phía cô, chỉ liếc mắt một cái, đáy mắt ông ấy liền tràn ra ý cười: “Tiểu tử người, dám hai tay trống trơn mà đến.”
“Chỗ nào hai tay trống trơn a.” Hàn Thất Lục buông lỏng một chút, đem An Sơ Hạ đẩy đến trước mặt: “Đây không phải là dẫn theo một người tới cho lão sư sao?”
Viên lão trợn mắt nhìn hắn, tiện đà nhìn về phía An Sơ Hạ: “Đáng tiếc, một đóa hoa tươi cắm vào ngươi đây trên bãi phân trâu!”
An Sơ Hạ nhịn không được “Xì” một tiếng cười ra tiếng, xem ra trên thế giới này dám công khai mắng Hàn Thất Lục là phân trâu không chỉ là Khương Viên Viên và cô, mà vẫn còn có một Viên lão!”
Hàn Thất Lục đã trước tiên chào hỏi qua, Viên lão đối với tình huống của cô cũng hiểu biết một chút, nói một hồi chuyện cũ rồi để Hàn Thất Lục ở phòng khách xem tivi, ông ấy lại mang theo cô đi tới một gian phòng nhỏ.
Bên trong tựa hồ là phòng dạy học của Viên lão, đặt Tam Đài Piano, phía trước lại vẫn treo một bên một cái Tiểu Hắc bản, mặt trên họa rất nhiều “Nòng nọc nhỏ”.
“Ngồi.” Viên lão chỉ một bàn Piano, để cho An Sơ Hạ ngồi, còn ông ấy lại đứng ở một bên.
An Sơ Hạ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, cô chú ý tới Piano được lau hết sức sạch sẽ, xem ra là thường xuyên có người tới chỗ ông ấy học tập. Nhưng mà, cô thật có phần muốn nhìn cháu trai của Viên lão cùng Hàn Thất lục gặp mặt.
“Nếu đến đây, vậy ngươi chính là học trò của ta, ta là thầy của ngươi. Ta sẽ đem ngươi biết rõ, tất cả đều dạy cho con, nhưng là nếu con không phối hợp, như thế ta nói cái gì đều là phí công.” Viên lão thanh âm có chút nhàn nhạt khàn khàn, nhưng là có vẻ cực kì uy nghiêm.
An Sơ Hạ vừa mới có chút thả lỏng bả vai lập tức lại thẳng tắp: “Viên lão sư, người yên tâm, con nhất định hảo hảo học.”
Viên lão ánh mắt có vẻ rất có thần, nghe cô nói như vậy, trịnh trọng nhìn cô một cái trước, đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi nha đầu kia khẩn trương như vậy để làm gì? Đem bả vai thả lỏng.”
An Sơ Hạ sửng sốt, xấu hổ cười. Viên lão biểu tình tuy rằng thay đổi nhanh, nhưng không phải là người trở mặt làm cho người chán ghét.
Không đợi cô nghĩ nhiều, Viên lão lại mở miệng nói: “Con chỉ học hai ngày?”
“Vâng ạ.” An Sơ Hạ vội vàng trả lời: “Thứ hai sẽ phải lên sân khấu.”
Ước chừng trầm mặc có mười giây đồng hồ, Viên lão sờ sờ hàm râu được cạo sạch sẽ: “Ta cũng thật sự là không dạy qua chỉ học hai ngày. Nói cho ta một chút, chuyện gì xảy ra.”
Này không trực tiếp bắt đầu dạy cầm, lại cùng cô tàn gẫu những thứ này. An Sơ Hạ có chút không biết rõ lắm ý đồ của Viên lão, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể đem sự tình nói rõ với ông ấy.
Mười mấy phút đồng hồ sau, cô cuối cùng đem sự tình giải thích rõ ràng rồi.
Viên lão lại khôi phục bộ dáng trịnh trọng: “Vậy ngươi vì sao không đi thanh bạch?”
An Sơ Hạ im lặng.
Vì sao không đi thanh bạch…
“Bởi vì…” An Sơ Hạ hơi ngừng lại, tiếp đó ánh mắt thanh minh nói: “Muốn chứng minh cho người muốn xem con mất mặt, muốn chứng minh bản thân con!”
Viên lão nghe được nở nụ cười: “Ta dạy Piano hơn nửa đời người, cái này động cơ học cầm giống ngươi ta thật đúng là lần đầu tiên gặp. Được rồi, hiện tại ngươi thả lỏng chút chưa?”
Thả lỏng chút?
Nháy mắt tiếp theo, An Sơ Hạ lập tức minh bạch rồi. Thì ra Viên lão cùng cô nói đông nói tây, chỉ là vì để cho cô trầm tĩnh lại. Tâm tư tinh tế như vậy, không hổ là bậc thầy giới Piano.
“Dạ!” An Sơ Hạ gật đầu, cô biết, phải vào chính đề rồi.
Viên lão lại hỏi: “Bài nhạc chọn xong chưa?”
An Sơ Hạ gật đầu: “Đã chọn xong, hơn nữa, có biết đánh một chút.”