Edit: Đinh Ngô Minh Nguyệt
Beta: NhoxPanda2
Một cái chớp mắt, gương mặt Lăng Hàn Vũ biểu tình cực kì phức tạp. Nghiêng đầu nhìn xem, Khôn Ni bọn chúng cũng đã sớm tự động biến mất. Quay đầu lại, Lăng Hàn Vũ đã thay đổi bộ dạng. Chỉ thấy cậu ta nửa thật nửa đùa nói:” Thất Lục a, lời nói lúc nãy của cậu không hề có chút hợp lí nào. Đơn giản mà nói An Sơ Hạ chỉ là loại hàng này…Còn không bằng tình cảm của tôi đối với một đoạn tình cảm trong truyện tranh châm biếm. Cậu đùa giỡn cái gì?”
Có lẽ là Lăng Hàn Vũ ảo giác, cứ cho là cậu ta ảo giác đi? Nếu không thì làm sao cậu ta có thể nhìn đến Hàn Thất Lục nghe xong cậu ta nói xong sau đó cũng nhẹ nhàng thở ra. Lăng Hàn Vũ chưa từng thấy Hàn Thất Lục có vẻ mặt này.
Thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Lăng Hàn Vũ, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói: “Đêm nay tôi mang cô ấy về nhà của tôi.”
“Không!” Lăng Hàn Vũ ngay lập tức trả lời Hàn Thất Lục. Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của Hàn Thất Lục, cậu ta giật giật khóe miệng liền giải thích: “Hiện tại An Sơ Hạ đang hôn mê. Cậu nghĩ mà xem, nếu cô ấy tỉnh lại phát hiện mình đang ở Hàn gia, như vậy cô ấy sẽ vui sao? Mà còn ai biết cái ‘Ngoại quốc hóa’ đó lại nghĩ thế nào về An Sơ Hạ? Trong lúc này cậu nên để cô ấy ở lại nhà tôi đi.”
Mặc dù vậy nhưng Hàn Thất Lục vẫn muốn đưa Sơ Hạ về Hàn gia để chăm sóc thật tốt, sau đó sẽ giải thích cho Sơ Hạ. Đúng là…Những lời Lăng Hàn Vũ nói cũng không phải là không có lý. Cắn răng một cái, Hàn Thất Lục di chuyển bước chân. Lăng Hàn Vũ không hề lo lắng, vì cậu ta biết chắc Hàn Thật Lục sẽ nghe lời cậu ta nói.
Quả nhiên – –
Lúc Lăng Hàn Vũ đi theo Hàn Thất Lục ra cổng trường, Hàn Thất Lục ôm An Sơ Hạ không đi về phía chiếc xe thể thao của mình mà đi về phía của Lăng Hàn Vũ đang đứng chờ ở xa.
Đặt An Sơ Hạ thật cẩn thận ở phía sau xe, Hàn Thất Lục không hề nhìn qua An Sơ Hạ liền quay người đi về phía xe của mình. Rất nhanh, xe của Hàn Thất Lục đã rất xa với mọi người.
Mười mấy phút đồng hồ sau…
“Đây là làm sao vậy?” Lăng lão thái gia kinh ngạc nhìn Lăng Hàn Vũ đang ôm An Sơ Hạ, nhanh chóng vào chuẩn bị phòng cho An Sơ Hạ, còn gọi rất nhìu bác sĩ đến để khám cho Sơ Hạ.
Đứng bên cạnh Lăng Lão Thái gia là cô giúp việc, cô ta cung kính trả lời: “Lão Thái Gia, là Hàn Vũ thiếu gia đưa Sơ Hạ tiểu thư trở lại. Thật ra….Tôi nghe nói Sơ Hạ tiểu thư té xỉu, cho nên lúc này mới….”
Nhìn lại người, Lăng Lão Thái gia bỏ dở việc đang tập kiếm để rèn luyện thân thể, liền chạy về phía phòng của An Sơ Hạ. Khi đến ông chỉ thấy được một mảng hồng nhạt, An Sơ Hạ đang nằm lặng nằm ở trên giường, mắt nhắm lại. Tay phải của Sơ Hạ thì đang phải truyền nước biển.
“Đây là có chuyện gì?” Lăng Lão Thái Gia giọng nói có chút run. Ông nghĩ thầm rằng dễ gì ông có được một cô cháu dâu chuẩn thế này, mới vừa không gặp liền có chuyện a!
Vừa nói chuyện xong với các bác sĩ, Lăng Hàn Vũ đến bên cạnh ông nội nói: “Bác sĩ nói vì lao lực quá độ, lại còn bị thiếu máu nên mới bị hôn mê như thế. Không có vấn đề gì lớn. Nên cô ấy sẽ sớm tỉnh lại.”
Lăng Lão Thái Gia nghe xong những lời của Hàn Vũ, ông nghi hoặc hỏi: ” Làm sao có chuyện đột nhiên mệt nhọc quá độ?”
An Sơ Hạ tuyệt đối không phải là loại nữ sinh yếu đuối, điểm này ông biết rất rõ.
Vốn là cúi xuống, gương mặt Lăng Hàn Vũ không hề đổi sắc liền trả lời: “Là vì hôm nay làm đề thi chung khảo, đại khái vì nó quá khó. Hẳn không có chuyện gì, ông hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Liền ở phía sau…