Editor: HuyenNamida
“AAAAAA!!!” Hét lớn một tiếng, An Sơ Hạ cuống quít che hai mắt của mình.
Mà sắc mặt Hàn Thất lục so với vừa rồi càng thêm đen, hung hăng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, biểu tình khôi phục nhạt nhẽo. Hắn là con trai, bị nhìn thấy một cái cũng không có gì đáng ngại. Thong thả đi đến tủ quần áo của mình, liền ngay cả động tác mở cửa tủ quần áo ra cũng lộ ra tao nhã.
Chỉ cần hắn không phát hỏa, hắn thật đúng là một con người tao nhã.
Hắn tùy tiện cầm một cái áo ngủ của mình đi đến trước mặt An Sơ Hạ ngồi xổm xuống: “Vừa rồi cô thấy cái gì rồi hả?”
“Hả?” phản ứng của An Sơ Hạ tự nhiên sửng sốt, lần này cô cũng không dám mở to mắt, vẫn duy trì cái tay đang che mắt như cũ. Bởi vì quá mức kinh ngạc, đầu óc của cô đến bây giờ vẫn đang trống rỗng.
Hàn Thất Lục nhếch miệng, ánh mắt không khỏi lại lườm đến nơi phía trước ngực cô. Tuy nhiên lại không hoàn toàn nhìn đến, chỉ nhìn đến mặt trên một nửa, nhưng là… Nhìn không nghĩ tới, thân hình cô cũng không hoàn toàn là mì sợi.
Lúc nãy thấy nguy, hạ thân hắn lập tức có phản ứng. Chết tiệt! Hắn ở trong lòng mắng chính mình, khi nào thì hắn trở nên như vậy… Chịu không được hấp dẫn rồi hả?
Duỗi tay đem áo ngủ cầm trong tay ném tới trên đầu An Sơ Hạ, xuân sắc trước ngực cô lập tức bị che khuất. Hàn Thất lục đứng lên đưa lưng về phía cô.
“Cứ nằm ở đó làm gì? Không thể động đậy được rồi à? Còn không nhanh thay quần áo đi” Nghe ngữ khí của Hàn Thất lục liền biết hắn đã mặc quần áo tử tế, lúc này An Sơ Hạ mới bỏ tay ra.
Nhìn thấy hắn đưa lưng về phía mình, nghi hoặc cúi đầu nhìn mình một cái. Sau đó liền không cẩn thận nhìn tới chiếc váy ngủ bị xé rách một mảng…
“A!!!” Lại là một tiếng hét thảm thiết.
Hàn Thất lục không kiên nhẫn vỗ vỗ cái trán: “Ầm ĩ chết đi được! Ai muốn nhìn thấy bộ ngực bé xíu đó của cô, nhanh thay quần áo, tôi có lời muốn nói với cô.”
(Khụ… ngực nhỏ mà vẫn ‘đứng’ là được rồi. *nhếch miệng*)
Tiếp theo hắn vẫn nhất định đưa lưng về phía An Sơ Hạ mà không nói lời nào.
Hung hăng nuốt nước miếng một cái, giờ cô mới hiểu được vì sao Khương Viên Viên lại hét lớn như vậy khi nhìn thấy cô và Hàn Thất Lục. Vừa rồi cô còn tưởng rằng Khương Viên Viên vì nhìn thấy thân thể trần truồng của Hàn Thất Lục nên mới hét lên như vậy, không nghĩ tới… Sự tình hóa ra không đơn giản như vậy.
Nhưng là không dám nghĩ quá nhiều, cô sợ Hàn Thất bất ngờ quay người lại, cho nên khẩn trương đem váy ngủ từ trên xuống dưới cởi, thần tốc mặc chiếc áo mà Hàn Thất Lục vừa đưa cho mình. Bất quá áo ngủ này thực sự là rộng quá, cô mặc lên người cứ như là cái giẻ lau nhà vậy.
“Tôi xong rồi, anh… Muốn nói cái gì?” Cô sốt ruột muốn đi giải thích sự tình kia với Khương Viên Viên rằng sự việc không phải như bà thấy. Nếu không giải thích, có lẽ sẽ bị hiểu lầm.
Nghe cô nói xong rồi, Hàn Thất lục mới xoay người lại, nhìn đến bộ dáng vụng về của cô, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.
“Anh cười cái gì…” Thấy Hàn Thất Lục cười khiến cô cảm thấy sợ hãi, mỗi lần hắn cười rộ lên đều là có điềm báo, cũng không biết lần này là cười thật hay là giả cười.
Hắn không trả lời câu hỏi của An Sơ Hạ, đi lên phía trước vài bước, đi đến bên người An Sơ Hạ: “Ngu ngốc… đến áo ngủ dây lưng cũng không biết.”
Nói xong hắn cúi người nghiêm túc giúp cô thắt lại dây lưng. An Sơ Hạ lập tức ngây người.
Thật không ngờ ác ma cũng có thể mang phong độ nho nhã như vậy…
Đang ngây ngốc nhìn Hàn Thất Lục, đối phương đột nhiên giương mắt xem cô, khiến cho hai má cô lập tức đỏ lên: “Tôi…tôi… Để tôi tự làm!”