Hàn Thất Lục quay đầu nhìn phòng tắm nói: “Đi chuẩn bị đi, tôi không ăn cá.”
“Vâng, thiếu gia. Xin hỏi… Là hai phần sao?” Người hầu có chút nhiều lời, nhưng nếu hiện tại không hỏi rõ ràng, hậu quả còn thảm hơn.
Nhịn xuống ý muốn đạp chết người hầu này, hắn hít sâu một hơi hít sâu một hơi hạ thấp thanh âm hỏi: “Không phải hai phần chẳng lẽ là ba phần sao? Không đúng… Đợi chút! Theo khả năng ăn uống như heo của cô ta có thể một mình ăn cả hai phần. Chuẩn bị ba phần trước đi.”
“Vâng, thiếu gia!” Người hầu cúi người chào, cầm quần áo rời đi.
“Đợi chút!” Hàn Thất Lục đuổi theo: “Cô đi mua… cái kia cho tôi.”
Trên mặt hắn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ bộ dáng tự phụ kia.
Người hầu bị hỏi đến mức đầu óc thành dấu chấm hỏi, đành phải cung kính hỏi: “Xin hỏi thiếu gia, cái kia… là cái gì? Xin lỗi vì tôi ngu ngốc, không hiểu ý người.”
Hàn Thất Lục cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới lên tiếng: “Chính là cái kia… cái mà cô gái mới vào cần dùng đó.”
“Là… đồ / tránh / thai sao?” Người hầu thật tình không hiểu ý tứ, chỉ là một người con gái đi cùng thiếu gia đến khách sạn, ngoại trừ thuốc tránh thai ra không cần dùng gì khác.
“Mẹ nó!” Rốt cuộc nhịn không được, Hàn Thất Lục cầm áo người hầu hét: “Cô thấy cô gái đó cần dùng đồ / tránh / thai sao?”
Người hầu lúc này mới hiểu thứ Hàn Thất Lục muốn là ‘Dâu tây Thánh Đại’, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, miệng liên tục không ngừng trả lời: “Tôi đã biết thưa thiếu gia….”
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục lúc này mới buông tay ra: “Đem quần áo và cái kia đưa tới cùng lúc, bắt buộc phải nhanh lên, nếu không ngày mai không cần đi làm ở đây nữa.”
Người hầu biết rõ chỉ cần một câu nói của Hàn Thất Lục, mình hoàn toàn có thể bị đuổi việc. Cuống quít dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thang máy.
Hàn Thất Lục trở lại phòng sau đó gọi điện thoại về nhà, nói là mưa quá lớn, đưa cô ra ngoài ăn trước, kêu bọn họ đừng chờ.
Dựa vào sô pha xa hoa trong phòng, Hàn Thất Lục càng nghĩ càng đây không phải là chính mình. Nếu là trước kia, trong lòng hắn ước gì đối phương nhanh chút gặp mưa mà chết, sẽ không quan tâm chăm sóc nữa. Nhưng hiện tại hắn lại đang làm cái gì thế này?
Hắn tuyệt đối không tin chỉ mới trong vòng hai ngày ngoại trừ ‘cô gái kia’ lại có một cô gái khiến hắn động tâm. Vậy đối với An Sơ Hạ, hắn là cái gì? Suy nghĩ cả nửa ngày, hắn rốt cục cũng nghĩ thông suốt. Vì An Sơ Hạ rất bướng bỉnh, với tình thương của cha vô cùng to lớn đó, sẽ tận dụng các biện pháp để cô gái này trở nên ngoan ngoãn hơn.
Tuy rằng ý nghĩ này người ngoài nhìn vô sẽ thấy rất kỳ lạ, dù sao An Sơ Hạ chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi. Nhưng ngoài cách đó ra hắn nghĩ không ra cách giải thích khác.
“Thiếu gia.” Người hầu vừa đưa tay gõ cửa, cửa liền được mở ra.
Mắt nhìn người hầu tay trái cầm hai cái gói to, Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi cầm gói to: “Phí mua đồ tìm quản lí các người lấy.”
“Không không không, không cần, thiếu gia quá khách khí rồi. Bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi sẽ đi xuống lấy.” Người hầu cúi người 90 độ rồi chạy đi. Có thể nói tuy rằng chỉ là một người hầu nho nhỏ, nhưng tiền lương còn cao hơn người bình thường, như vậy đã đủ tốt rồi, làm sao đòi thêm một chút tiền như thế.
Hàn Thất Lục mang theo gói to đi đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Tắm xong chưa? Mở cửa một chút, tôi đưa quần áo cho.”
Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra một chút, Hàn Thất Lục đưa hai cái gói to kia vào, xoay người ngồi trở lại ghế sô pha, châm một điếu thuốc.