Ed: Ngọc DuyênBeta: nhilamdn
“Như thế này có là gì?” Manh Tiểu Nam cúi người ò bên tai An Sơ Hạ nhẹ giọng nói: “Tớ đã nghe rõ cậu nói trong điện thoại, ‘Nói tóm lại’, bất kể như thế nào, hiện tại tớ không thể bi thưa lỗ, phải không?”
Hung hăng trơn mắt nhìn cô một cái, Manh Tiểu Nam dựa gần bên tai cô nói tiếp: “Yên tâm, sau khi chuyện thành công, cậu ba tớ bảy!”
“Ba cái đẩu cậu ấy!” An sơ Hạ đạp một cước, cô vừa đúng lúc nhảy dựng lên tránh thoát chân An sơ Hạ, cô lè lưỡi ra trêu trọc. Bình phục hô hấp, cô hạ thấp giọng: “Tớ bảy cậu ba, không có thương lượng!”
Ngưng thở kìm chế ý muốn bóp chết cô, cuối cùng Manh Tiểu Nam thỏa hiệp giậm chân một cái: “Cậu đây cũng quá ác độc đi? Năm năm, không có thương lượng!”
An Sơ Hạ che miệng cười nhạt: “Được rối, năm năm!” Mồi lẩn ép giá cô đều sẽ đem giá cá ép xuống thấp nhất, sau đó cuối cùng cũng đểu như Manh Tiểu Nam năm phấn. Chỉ có Hàn quản gia nghe như rơi vào trong sương mù, năm năm sáu bốn? Cái gì cùng cái gì vậy…
Từcửa sổ quán trà sữa, có thể nhìn thấy hai nữsinh ngồi ở trên ghế. Một cô hai chân ngúng nguẩy bộ măt đắc ý, một cô ngồi tương đối duyên dáng bộ mặt mỏi mệt. Khi Hàn quản gia đi vệ sinh, cô thở một tiêng nặng nề đặt trà sữa để trên cái bàn tròn, hung hăng trơn mắt nhìn Manh Tiểu Nam một cái: “Cậu nha, cũng biết giết người quá đi? Hàn quàn gia thế mà cho cậu hai mươi vạn! Dựa vào! Mau trà tiến cho người ta, tớ khỏi phải gặp phiền phức.”
Cặp mắt giống như hổ ly nhìn xa trông rộng nhíu lại: “Không gặp phiền phức? Chẳng lẽ… Cậu muốn lén đi?”
Cặp mắt khinh bỉ liếc cô một cái, An sơ Hạ nhàn nhạt nói: “Cậu thật đúng là hiểu rõ tớ. Lào nương muốn góp đủ tiển học phí cho họ, còn có tiền ở lại nhà họ, còn phái có tiển đi ra ngoài thuê phòng sống… Cho nên, gần bàn thân của tớ chỉ có một mục tiêu, đó chính là –tiền!”
An Sơ Hạ vui vẻ cúi măt, Manh Tiểu Nam tháp giọng nói: “Thật ra cậu có vị hôn phu thế kia cũng không tệ. Là dạng mỹ nam tiêu chuẩn! Cậu không muốn, đến lúc đó đểu cho tớ chứ…”
“Đếu cho cậu a!” Cô bát đác dĩ cười cười: “Tớ cùng tên tiểu từ kia, không phải là một ngày hai ngày có thể giải thích hoàn toàn, tóm lại tớ cùng anh ta, chính là ghét nhau….
Trong đấu đột nhiên nhớ tới câu nói của Hàn Thất Lục: “Chúng ta đểu không ghét đối phương, ít nhất, tôi hiện tại không ghét cô”. Mặt không kìm được lại nóng lên. Manh Tiểu Nam nhìn ra chút thay đồi trên mặt cô, cười gian xảo nói: “Lão Đại, cậu sẽ không phải là cùng tiểu từ kia… Phi phi phi! Cái gì tiểu từ đó?! Cậu sẽ không phải là…”
“Câm miệng!” Cô lạnh lùngtrỢn mắt nhìn ManhTiểu Nam một cái: “Không thể nào!”
“Không thề nào thì không thề nào! cẩn gì phải phản ứng lớn như vậy. Nhưng tớ nhắc nhở cậu trước a, học phí ở TƯ Đế Lan cũng không phải là đắt bình thường, hai trăm vạn a! Đối với những người có tiền mà nói, tựa như hai trăm đồng, nhưng là đối với tớ… Không đúng! Lão nương hiện tại cũng là con gái nhà có tiền nha. Ha ha…”
An Sơ Hạ kinh ngạc, lập tức phản ứng kịp: “Đúng vậy! Đại tiểu thư có tiền, có cái gì tốt phải nhớ tớ trước! Đợi một chút, nói đến tiền, tớ nhớ đến một chuyện. Lăng thiếu gia kia…”
Vừa nói cô vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bám số điện thoại di động của Lăng Hàn Vù, không chút suy nghĩ liền nhấn nút trò chuyện…
Mà bên kia, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc đang bị Hàn Thất Lục gọi vào khu B phố xá sẩm uất, khu phố ngấm của Lão Đại. Không sai… Phố xá sầm uất khu B, khu phố bí mật của lâo Đại, chính là ba bọn họ: Lăng Hàn Vũ, Tiêu Minh Lạc… Hàn Thất Lục!