Editor: Trần Như QuỳnhBeta: anhduong2506
“Nếu cô lo lắng về việc này thì…” Hàn Thất Lục dừng một chút, nhếch mép lên nhìn cô, gằn từng tiếng nói: “Tôi có thể ra lệnh cho bọn họ, làm cho bọn họ hoãn thời gian cuộc thi lại và cũng rất dễ dàng nói với bọn họ cho cô là người chiến thắng.”
Hàn Thất Lục từ trước đến nay đều nói chuyện như thế này, giọng luôn cao ngạo, như thể cái gì anh cũng đều có thể làm được chỉ biết dựa vào quyền lực. Mà anh cũng quả thật cái gì đều có thể làm đến, làm cho Sơn Hạ liền khó chịu với cái thái độ này. Thực là đã cho rằng chính mình là thần rồi hả?
Cô đối với điều này cười nhạt, bỏ tay Hàn Thất Lục ra khỏi cổ tay của mình, cô lướt qua anh.
Có một dúm tóc mềm mại thoảng nhẹ nhàng chuyển động bởi là cô vừa lướt nhẹ qua Hàn Thất Lục, hình dáng ấy đã làm cho tim đập nhanh một cách bồi hồi: “Chúng ta không có khả năng, Hàn Thất Lục.”
Lông mi Hàn Thất Lục dần dần hạ thấp buông xuống dưới, An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất lục, không ai có thể bì nổi khuôn mặt tuấn tú bỗng xuất hiện vẻ mặt đau thương, lúc đó cả bầu trời liền u ám. Giống như tại vì anh bi thương mà bản thân cô cũng cảm thấy bi thương như vậy.
“Thôi, khi nào xong, tôi ở cửa trường học chờ cô, mẹ tôi cho người đưa cô về.” Cuối cùng, sợ An Sơ Hạ không nghe lời, lại bổ sung một câu: “Đừng làm cho tôi thất vọng.”
Nghe xong, An Sơ Hạ hơi lạnh đầu ngón tay vừa lúc tay nắm cửa. Tay cô run một lúc, rồi mở cửa, quyết định đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn Hàn Thất Lục một cái nào, mà Hàn Thất Lục cũng vẫn duy trì ánh mắt kia nhìn cô đang quay lưng về phía ngoài. Anh không biết hiện tại chính mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy năm đó Hướng Mạn Quỳ đã làm anh đau xót, cảm giác ấy hình như trở lại. Mà còn là loại cảm giác này, tựa hồ so với nỗi đau kia, càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
“Đáng chết!” Cuối cùng, anh vươn tay nắm thành một quyền, hung hăng đập bể thành lan can. Bị đánh có hơi lõm một chỗ như thế, ngay sau đó máu bắt đầu chảy nhiều.
Mà sắc mặt của anh lại không thay đổi chút nào. Đúng lúc An Sơ Hạ định mở cửa liền nhìn đến tay phải Hàn Thất Lục từng giọt từng giọt đều đã nhỏ trên mặt đất, hội tụ thành một vũng máu nhỏ, nhìn thấy ghê người.
Nguyên nhân là cô nhận được cuộc điện thoại của Tiêu Minh Lạc, nói là định buổi trưa hôm nay mời ăn cơm. Chỉ cần cô phối hợp với anh ta, làm bộ như là bạn gái, sau đó mượn cơ hội bỏ lại Âu Á Suối là xong rồi.
Cô không muốn để cho Khương Viên Viên phải lo lắng, dù sao cũng bà cũng là ân nhân của cô. Cho nên đã nghĩ tới nói với anh một tiếng, có thể đến trễ giờ lúc ở cửa trường học. Không nghĩ tới việc phải nhìn thấy cảnh này.
Ngực cô bỗng nặng trĩu, như là có tảng đá ngăn chặn, khiến cho cô không thể hô hấp.
Nghe được tiếng mở cửa, Hàn Thất Lục vẻ mặt băng lãnh quay đầu nhìn về phía cửa, lại nhìn đến An Sơ Hạ vẻ mặt ngạc nhiên. Anh còn tưởng rằng là Lăng Hàn Vũ hay hoặc là Tiêu Minh Lạc, không nghĩ tới lại là cô.
Anh thu tay đến phía sau, không muốn cho Sơ Hạ biết mình bị thương. Nhẹ nhàng bâng quơ nhìn chỗ khác, bình tĩnh hỏi han: “Có việc gì?”
Quả thực là cô ngang bướng, không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm đến chỗ của anh. Kỳ thật những gì anh nói đều là lời nói thật, Khương Viên Viên quả thật gọi điện thoại, để cho anh gọi An Sơ Hạ giữa trưa trở về ăn cơm như thế, cô hiện tại lại muốn từ chối sao? Đến lời mời của Khương Viên Viên cũng cự tuyệt sao? Ánh mắt anh liền hiện lên một tia băng lãnh.
Khóe miệng giương lên, anh thu hồi cảm xúc lại rồi nói: “Thật sự mà nói cô cực kỳ chán ghét đi vào trong đó ăn cơm, nên không đi sao. Mẹ tôi mời cô cũng không nhận lời sao, thế giờ cô muốn sống chết ra sao.”