Edit: Thư PhươnggBeta: NhoxPanda2
An Sơ Hạ cũng không biết, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không biết. Trước khi Hàn Thất Lục gọi điện cho cô đã xảy ra chyện gì, nhưng người đọc truyện như chúng ta cần biết, và cũng cần có quyền lợi đó, vì sao anh lại đột nhiên có tính nhẫn nại như vậy.
————————————————————————
“Hàn thiếu gia tuổi còn trẻ tài cao, thật sự làm cho người ta kính nể. Hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác với ngài.”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Thất Lục không kiêu ngạo thật sâu cười, cùng tổng tài của công ty đối phương bắt tay sau đó cầm hợp đồng rời đi. Trên thương trường, Hàn Thất Lục giống như một con cờ đánh đâu thắng đó; không gì cản dã thú, cho dù là đối thủ hung ác, cũng muốn kính anh ba phần, huống chi lần này là tới bàn về chuyện hợp tác.
Ngồi trên một chiếc màu đen xa hoa, ngồi ở ghế lái tài xế Hàn gia, quay đầu hỏi người ngồi ở sau đang bấm máy tính, nhìn Hàn Thất Lục nói: “Thiếu gia, chúng ta trực tiếp quay về khách sạn, hay đi dạo một lát?”
Hàn Thất Lục dừng lại động tác, theo cứng ngẩng đầu khỏi máy tính hướng ngoài cửa sổ xe nhìn lại…..
Tòa nhà văn phòng cao lớn, chen chút người trên lối đi bộ, lối đi bên cạnh trồng nhiều cây đại thụ… Nơi này toàn bộ đều xa lạ, nhưng cũng là quen thuộc. Mỗi chỗ đều có người, đều có lối đi bộ, đều có cây. Như ở đằng kia, một cô gái dang cùng bạn trai mình quấn quýt ở một góc?
Đôi mắt hiện lên ngàn vạn màu sắc, cuối cùng biến đổi thành đêm tối một màu đen, kẻ khác nhìn không khỏi phát lạnh.
“Quay về khách sạn.” Anh thản nhiên mở miệng nói, một lần nữa gục đầu xuống, tìm cái thoải mái một lần nữa bắt đầu công việc. Anh đến nơi này nguyên nhân không phải vì cô, mà là vì công tác. Nói đi dạo các loại….. Thuần túy là lời nói vô căn cứ!
Bởi vì sản nghiệp tập đoàn Hàn Thị trải rộng toàn cầu, tự nhiên ở Mỹ cũng có sản nghiệp. Người đang lái xe là tổng quản lý của ‘khách sạn Dazzling’ cao cấp nhất của tập đoàn Hàn Thị ở Mỹ. Mỗi lần Hàn Thất Lục đến Mỹ, người tiếp đón anh đều al người này.
Mười phút sau xe dừng lại trước cửa ‘khách sạn Dazzling’. Khách sạn cao hai mươi mấy tầng lầu càng làm cho người ta thấy nhỏ bé. Xuống xe, một đám nhân viên khách sạn vây quanh, anh đi vào thang máy chuyên dụng. Thanh máy chậm rãi đi lên, thẳng đến tầng cao nhất —— tầng hai mươi bảy.
Thang máy chận rãi mở ra, anh nhấc chân bước ra từng bước, lại gặp một người.
Đầu tóc dài hơi xoăn màu tím nhạt làm anh để ý. Nữ nhân mặc lễ phục dạ hội màu lam nhạt. Cầm trong tay túi xách màu đen bản giới hạn, một tay rất không không bình tĩnh nhấc điện thoại: “Người đã nói nhiều lần rồi, hôm nay không cần nói nữa, tôi muốn gặp một người quan trọng.”
Bên kia không biết nói gì, nữ nhân rõ ràng cúp di động, lắc đầu, lại vừa lúc liếc mắt dừng lại ở Hàn Thất Lục.
Trong nháy mắt, sự kinh ngạc, vui mừng, từ từ là sự vui sướng chính bày trên khuôn mặt Hướng Mạn Quỳ.
Biết Hàn Thất Lục đến nước Mỹ công tác đăng ở lại nơi này, cô liền đến đây đợi. Vì chờ anh, cô hủy hết lịch trình công việc, chỉ vì chờ Hần Thất Lục.
Nhất thời, cô giật môi, không biết nói cái gì, những giọt chất lỏng trong suốt chảy xuống, chính là nước mắt.
” Thất Lục…… ” Vài năm gằp lại, tất cả đều hội tụ vào một tiếng kêu. Cô ta rất nhớ anh, cho dù là khi nhận phỏng vấn, tràn đầy người cũng vẫn là hội cảm thấy tịch mịch.
Rốt cục… cô rốt cục đợi anh…..