Ed: Thảo Nguyên
Beta: Linh Linh
Nhưng anh ta hiện tại lại không có tư cách thích An Sơ Hạ rồi! Anh chỉ có thể cố gắng với Mã Cách.Tuy anh ta lớn lên tại Mỹ, nhưng trong lòng anh ta dù một chút cũng bảo thủ hơn những người đàn ông Trung Quốc Nam. Cho nên, anh ta cho rằng chính mình nhất định phải chịu trách nhiệm với Mã Cách
. Cho nên, anh ta hiện tại tư cách thích Sơ Hạ… Cũng không có rồi.
Xấu hổ qua đi, An Sơ Hạ cũng không dám nói đùa nữa, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi là muốn hỏi anh… Mage với anh quan hệ… Có tốt không?”
“Làm sao vậy?” Nam Cung tử phi ánh mắt trở nên phức tạp, tiện đà nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: “Cô ấy đối xử với cô chẳng lẽ có gì không tốt sao?”
“Không có.” An Sơ Hạ vội vàng trả lời: “Tôi không có ý tứ gì khác, liền là đơn thuần muốn hỏi một chút, dù sao, chúng ta hiện tại là bằng hữu a, không phải sao?”
Bằng hữu…
Nam Cung tử phi dậm chặt hai chân, bắt buộc chính mình đối với cô nở một nụ cười tươi tắn tới: “Ân, đương nhiên, là bằng hữu không sai.”
“Anh cùng cô ta, là nhận thức như thế nào thế?” An Sơ Hạ cố nhịn không được hỏi.
Không phải cô ham muốn chiếm hữu, nhìn đến Nam Cung tử phi có bạn gái mà mất hứng, mà là vì, cô là thật quá hi vọng Nam Cung tử phi một lần nữa được người trong lòng thật sự. Nhưng là cực kỳ rõ ràng, Mã Cách cùng Nam Cung tử phi trong cái quan hệ đó, tựa hồ như loại… quan hệ trên dưới.
Mã Cách mỗi lần ở cùng Nam Cung tử phi, tựa hồ đều có một tia hèn mọn, này không phải mối quan hệ người yêu bình thường. Cho nên, cô cảm thấy nghi hoặc.
“Là một sự… Một sự vô tình, tôi cứu cô ấy.” Nam Cung tử phi tiện đà nói: “Kỳ thật, tôi cũng không thích cô ta, nhưng là một ngày nào đó, tôi sẽ quên cậu, sau đó thích cô ấy.”
Lời giải thích này, tuy nhiên nói không rõ, nhưng An Sơ Hạ làm sao có thể không hiểu?
Hiển nhiên, Nam Cung tử cũng không đối xử với Mã Cách có chỗ thua thiệt. Mà nếu có thua thiệt cái gì, An Sơ Hạ cũng không thể biết được. Nhưng An Sơ Hạ rốt cục vì cái gì cô cảm thấy được Mã Cách tựa hồ có phần căm thù cô.
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ căm thù Mã Cách chứ?
An Sơ Hạ chính đang không biết nên nói cái gì đó, Nam Cung tử phi đột nhiên nói: “Cô cần phải đi.”
Hạ lệnh đuổi đi sao? An Sơ Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Nam Cung tử phi, đã thấy Nam Cung tử phi xem không phải cô, mà là phía sau nàng.
Phía sau…
An Sơ Hạ nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, đã thấy Hàn Thất Lục đang hai mắt bốc hỏa địa đứng ở khoảng cách sau lưng cô chỉ đúng ba thước!
Cái gia hỏa kia… Là xuất hiện khi nào vậy?!
“Những gì cần tôi giúp đỡ, tôi tất nhiên… bất cứ… bất cứ lúc nào cũng có thể… giúp cậu.” Nam Cung tử phi tại thời khắc này dụng chỉ có thể nghe được âm thanh của hai người; nói xong, tiện xoay người trở về phòng học.
Anh cũng không muốn nhìn đến Hàn Thất lục cùng An Sơ Hạ ân ái, anh sẽ chịu không nổi!
Nam Cung tử phi sau khi về lớp, An Sơ Hạ tiện đến Hàn Thất lục ở bên, vài bước đi đến trước mặt Hàn Thất Lục đang tức giận hỏi han: “Anh như thế nào ở trong này? Còn nữa, ánh mắt vừa rồi, là anh muốn đánh người sao?”
“Đánh người?” Hàn Thất Lục cắn răng một cái, căm giận nói: “Anh còn muốn giết người a!”
An Sơ Hạ còn không có phản ứng kịp a, Hàn Thất lục trực tiếp liền xách áo cô hướng cửa thang lầu đi đến, dẫn tới không ít người trên hành lang vây xem.
“Nhìn cái gì vậy? Người nào lại nhìn, lão tử liền đem hắn ánh mắt đào khoét!” Hàn Thất Lục cau mày hướng tới đám người kêu hô.
Đám người nhất thời lập tức giải tán, Hàn Thất lục từ trước đến nay nói được thì làm được, liền tính không lấy ánh mắt, cũng tuyệt đối hẳn không dễ chịu!
“Anh buông ra!” An Sơ Hạ thân thủ nghĩ muốn ngăn tay Hàn Thất lục lại, bất đắc dĩ đều là công sức vô dụng.