Ed: Bảo Nhiên
An Sơ Hạ ngồi xuống trước mặt Lyla, cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong ánh mắt hiện lên một tia thương tâm.
Sau đó An Sơ Hạ quay người sang bên tên vệ sĩ kia, dơ tay ra.
Người vệ sĩ ngơ ngác không hiểu gì, thì liền bị An Sơ Hạ quát lớn: “Nhanh cởi áo của anh ra.”
Người vệ sĩ nghe vậy thì giật mình, vội vội vàng vàng cởi áo của mình ra đưa cho An Sơ Hạ. An Sơ Hạ cầm lấy chiếc áo, đắp lên người Lyla. Sau đó đưng lên, nói: “Hàn quản gia, đưa cô ấy về.”
Hàn quản gia nghe vậy thì cúi đầu cung kính, sau đó hất cằm một cái, ý bảo vệ sĩ mang theo Lyla lên xe.
An Sơ Hai đi trước, chui vào trong xe, Lyla được vệ sĩ mang đi sau. Lúc đi qua con hẻm có vết máu kia, trong ánh mắt của Lyla hiện lên một tia căm hận. Cô ta ngước mắt nhìn lên bóng lưng của An Sơ Hạ.
Đời này kiếp này, cô ta thề sẽ không bao giờ đội trời chung với An Sơ Hạ.
Nắm tay cô ta siết chặt lấy gấu áo đang khoác trên người.
An Sơ Hạ. Cô chính là kẻ đã khiến tôi ra nông nỗi này, vậy nên đừng trách tôi tại sao độc ác.
Về đến Hàn gia, An Sơ Hạ xuống xe, cô chạy sang đỡ Lyla ở phía bên kia xuống, Vừa vào đến nhà đã thấy Khương Viên Viên đang ngồi trong phòng khách uống trà đọc sách.
Thấy An Sơ Hạ về liền vội vàng đặt sách và trà xuống, sau đó nở nụ cười chạy về phía An Sơ Hạ: “Tiểu Sơ Hạ à, con…” còn chưa nói xong, bà đã nhìn thấy một bóng dáng từ phía sau An Sơ Hạ. Khương Viên Viên nhíu nhíu mày, nhìn Lyla hỏi: “Cô ta là ai?”
An Sơ Hạ mỉm cười, nói: “Dì à, cô ấy là…”
“Con chào bác gái, con tên là Lyla.” còn chưa đợi An Sơ Hạ nói xong, Lyla đã cướp lời của cô. Nhìn thoáng qua cũng hiểu, người phụ nữ trung tuổi trước mắt chính là ai. Tất nhiên Lyla phải lấy lòng được người phụ nữ quý phái này.
Để đạt được mục đích nhanh chóng bước vào Hàn gia của cô ta.
Lyla mỉm cười, bước lên trước một bước, chắn trước mặt An Sơ Hạ, nhìn vào Khương Viên Viên nói: “Con muốn nói chuyện với bác gái.”
Khương Viên Viên nghe vậy, hơi nhíu nhíu mày. Trực giác nói cho bà biết, cô gái này không đơn giản chút nào.
Ngồi ở trong phòng Khương Viên Viên. Lyla ngồi đối diện với Khương Viên Viên, trên người vẫn khoác chiếc áo của vệ sĩ khi nãy.
Cô ta cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Viên Viên. Ngón tay run run, cắn cắn môi dưới, bộ dáng như một con mèo nhỏ chịu nhiều uất ức.
Khương Viên Viên nhìn cô ta một cái rồi nhíu chặt lông mày, nói: “Cô muốn nói gì với tôi?” nói thật, đây là vì cô ta là bạn của tiểu Sơ Hạ nên bà mới nể mặt mà nói chuyện riêng, còn không thì đừng mơ: “Nói nhanh lên, tôi còn có việc.” Bà còn phải đưa món thịt bò mà bà làm cho tiểu Sơ Hạ ăn nữa.
Lyla hai vai nhẹ run, sau đó nói: ”Bác gái, có thể bác không tin. Nhưng con…” Nói đến đây, Lyla ngẩng mặt lên nhìn Khương Viên Viên, hai mắt long lanh ánh nước, như muốn khóc, hốc mắt hồng lên, nghẹn ngào nói: “Con đã mang thai của Hàn Thất Lục.”