Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
“…..” Nghe được giọng cô ‘hello’, người bên kia chần chờ một chút, sau đó tắt điện thoại.
Chờ điện thoại di động truyền đến âm thanh tít..tít.. An Sơ Hạ lúc này mới ý thức đây đại khái chỉ là cuộc điện thoại quấy rầy tẻ nhạt. Tay mới vừa chạm đến cửa phòng vệ sinh, bên ngoài đột nhiên truyền đến cuộc đối thoại như sau.
“Hướng Mạn Quỳ cùng Thất Lục thiếu gia rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Đúng vậy đúng vậy! Nếu như nói là tình nhân, sao lại mang một bạn gái mới đến? Cô gái kia thật giống như trên đường rời đi, không biết đi nơi nào.”
“Đại khái là biết Hướng Mạn Quỳ muốn tới nên rời đi. Tuy rằng cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng làm sao có thể sánh được ngôi sao lớn Hướng Mạn Quỳ đây?”
“Ai da….Đàn ông, thực sự là không đáng tin.”
Đối thoại cũng không duy trì bao lâu, theo tiếng nước chảy biến mất, ngay sau đó truyền đến âm thanh giày cao gót lộp cộp. An Sơ Hạ biến đổi sắc mặt, nụ cười tự giễu in lại trên mặt cô.
Đúng vậy, đàn ông xưa nay đều là…không đáng tin. Lại đến cả cha ruột, một chút đều….Không đáng tin!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn mở cửa phòng vệ sinh, bước chân nhanh chóng hướng về hoa viên đông đúc. Xuyên thấu qua tầng tầng biển người, cô liếc mắt liền thấy Hàn Thất Lục mặt đầy ý cười theo sát Hướng Mạn Quỳ đang nói chuyện gì đó, bên cạnh còn có một người đàn ông bụng phệ phụ họa nói chuyện. Tuy rằng không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt liền nhìn ra, bọn họ nhất định nói chuyện rất vui vẻ.
Cô ở trước phòng rửa tay lâu như vậy, Hàn Thất Lục một chút cũng không gấp gáp, là cô quá ngây thơ rồi.
【 THi cử hay cái gì đều đi chết đi….. 】
Chuông điện thoại di động lại vang lên vào lúc này, cô xem cũng không xem liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Là tiểu thư An Sơ Hạ sao?” Là một giọng nói rất quen thuộc, nhưng cô lại nhớ không nổi ở nơi nào nghe được.
Cô thu hồi ánh mắt nhìn Hàn Thất Lục, đi vào góc không gây chú ý, trả lời: “… xin hỏi anh là?”
Bên kia dừng lại vài giây mới tiếp tục nói: “Cô còn nhớ một buổi chiều, có một người máu me đầy mặt mượn cô hai mươi đồng không?”
Nghe thấy liên quan đến tiền, ánh mắt của cô lấp lánh, rơi vào hồi ức.
Buổi chiều hôm đó, cô bởi vì nói lung tung, bị Lăng Hàn Vũ ném xuống xe, liền đi dạo trong một công viên, sau đó không hiểu sao xuất hiện người mặt đều là máu…
Cô nhớ rồi! Người kia đâu có nợ cô nhiều tiền lắm!! Hơn nữa, người kia sau đó còn bảo cô viết số điện thoại di động để có phương thức liên lạc, nhưng đều ném vào thùng rác. Không sai, cô nhớ rồi!
“Lẽ nào ông….Anh đang ở Mỹ?” Cô xem màn hình điện thoại di động, hơi kinh ngạc hỏi. Hai mươi đồng có thể khiến anh tìm đến Mỹ? Thực sự là quá bình thường…
“Ừ.” Bên kia đáp một tiếng: “Tôi tra được cô hiện tại ở Mỹ, vì thế liền tìm đến rồi. Xin hỏi cô hiện tại có rảnh không?”
“Tôi….” Vừa định nói hiện tại không có thời gian, ánh lại đúng dịp nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục cụng ly, nhìn nhau nở nụ cười uống xong. Cắn răng một cái, quay mặt đi: “Tôi có thời gian, anh bây giờ ở đâu?”
“Cửa lớn nhà Na Uy tiên sinh.”
Phẫn nộ là ma quỷ, An Sơ Hạ lý trí hoàn toàn bị phẫn nộ làm cho điên rồi. Cô căn bản không nghĩ người kia tại sao sẽ ở cửa lớn nhà Na Uy, liền cúp điện thoại chạy ra cửa. Cũng may dọc đường đi mặc dù có không ít người nghi hoặc mà nhìn cô, nhưng không có ai ngăn cản. Cô rất thuận lợi ra đến cửa nhà Na Uy