Edit: Thanh Thảo
Beta: La Pluie
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, hoàn tất thay đồng phục, An Sơ Hạ dường như nhảy thật nhanh xuống cầu thang.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại xuống nhanh như vậy?” Người cất tiếng hỏi là nữ giúp việc gõ cửa vừa rồi, trong tay cô còn bưng một ly sữa, vẫn chưa kịp để lên bàn.
“Mẹ đâu? Tôi phải đến trường trước hai mươi phút.” An Sơ Hạ vừa nói một bên giơ cổ tay lên xem đồng hồ. “Còn có ba mươi phút nữa.”
“Phu nhân vẫn còn nằm trên giường.” Nữ giúp việc vội vàng nói: “Tôi bây giờ liền gọi tài xế chuẩn bị xe.”
“Đợi một chút, cô đi gọi Hàn Thất Lục thức dậy.” An Sơ Hạ một bên vừa gặm bánh mì nướng vừa nói: “Để tài xế phải đưa hai chuyến quá phiền toái rồi.”
Tiếng nói vừa ngừng, nữ giúp việc vẻ mặt ngượng nghịu.
Ai cũng biết, gọi Hàn Thất Lục thức dậy là điều khó làm nhất trên đời.
Ý thức được điều này, An Sơ Hạ thở dài khoát tay nói: “Cô đi gọi tài xế, tôi đi gọi anh ấy.” Nói xong, cô cầm một miếng bánh mì rồi đi lên lầu. Đi thẳng một mạch đến trước phòng của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ muốn gõ cửa, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Anh chàng này, dáng vẻ đẹp trai như vậy, buổi tối đi ngủ không khóa cửa, không sợ kẻ xấu nửa đêm lẻn vào à? Đẩy cửa bước vào, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi. Cô không tự chủ được cau mày bóp chặt mũi lại.
“Hàn Thất Lục, anh thức dậy chưa?” An Sơ Hạ chân trước vừa mới tiến lên một bước, người giúp việc sau lưng liền giữ chặt cô, trong tay còn bưng một bát gì đó.
“Đây là canh giải rượu, khi thiếu gia tỉnh dậy, cô đưa cậu ấy uống đi.” Người giúp việc nói xong, trực tiếp cầm bát đưa cho cô, nhanh chóng chạy trốn rồi biến mất.
Không có cách nào khác, cô đành phải bưng canh giải rượu, đi đến bên giường, Hàn Thất Lục dường như không có ở trên giường!
“Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục!” Cô nghi hoặc đặt bát canh giải rượu lên trên tủ đầu giường, ngó nghiêng tìm tung tích Hàn Thất Lục. Chẳng lẽ anh đã thức dậy rồi sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô chợt thấy có người ngủ ở dưới gầm giường, lại còn lộ ra một cánh tay!
“Aaaaa!” Cô nhịn không được hét lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
“Ầm ĩ chết đi được!”
Giọng nói của Hàn Thất Lục vọng lên từ dưới sàn. Chẳng lẽ….An Sơ Hạ cúi đầu, vén ga trải giường lên vừa thấy, thật sự đúng là Hàn Thất Lục.
“Anh cảm thấy ngủ dưới sàn thoải mái hơn so với trên giường hay sao?” Cô thần tình bất đắc dĩ nói. Hàn Thất Lục giật giật ngón tay, thậm chí mi mắt cũng chưa nâng lên một chút nào.
“Đi ra!” Bất đắc dĩ cô đành phải dùng cả tay cả chân, “di chuyển” Hàn Thất Lục từ gầm giường ra, lại một lần nữa di chuyển lên trên giường. Lăn qua lăn lại như vậy một hồi, trên trán cô đã đổ đầy mồ hôi.
Xem ra, đêm qua uống quá nhiêu rượu như vậy cũng không hẳn là không say, mà là cố gắng chịu đựng. Khuôn mặt anh đắm chìm trong cơn buồn ngủ, tóc đều đã bị uốn cong, vô cùng luộm thuộm.
“Rời giường đi đầu heo.” An Sơ Hạ một chưởng vỗ vào trên mông anh, thấy vậy Hàn Thất Lục xem như có phản ứng, lập tức liền mở mắt.
Một đôi mắt che kín tia máu đỏ nhìn cô như vậy: “An Sơ Hạ!”
“Được rồi, không gọi anh nữa. Thế nhưng anh uống canh giải rượu trước rồi ngủ tiếp, hoặc một lúc nữa tỉnh dậy anh sẽ bị đau đầu đến chết!”
“Không uống!” Hàn Thất Lục cau mày, thái độ tương đối ác liệt, nói xong còn túm lấy một chiếc gối che kín đầu mình lại.
An Sơ Hạ không lên tiếng, cầm lấy điện thoại của Hàn Thất Lục trên tủ đầu giường, chỉnh âm lượng đến mức cao nhất rồi trực tiếp bật bài “Chết phải là tình yêu”, đặt sát bên tai anh, ngồi ở bên giường và chờ đợi.
Một, hai, ba!
Hàn Thất Lục cầm chiếc gối trong tay rồi ném đi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn An Sơ Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em có tin anh lập tức ném văng ra em ra ngoài hay không?”
“Tin à, tin hơn so với tin Phật!” An Sơ Hạ bật cười, với tay tắt điện thoại di động, nhân tiện cầm canh giải rượu đến trước mặt anh: “Anh uống cái này, uống rồi em sẽ không làm phiền anh. Còn không anh có ném em ra, em vẫn sẽ bò vào và tiếp tục làm phiền đấy.”
An Sơ Hạ nói lời cực kỳ vô hại, khiến cho Hàn Thất Lục rời giường sau khi uống rượu rất hay tức giận đột nhiên tính tình lại không bùng phát.
“Ngoan, tới uống một ngụm thôi.” Cô dùng giọng nói ngọt ngào dỗ dành, múc một thìa canh đưa tới miệng anh.
Hàn Thất Lục nhíu mày, sau cùng vẫn nuốt nước canh xuống.
“Thất Lục giỏi quá!” An Sơ Hạ mỉm cười, lại múc thêm một thìa nước canh đưa tới bờ môi anh.
Khoé miệng Hàn Thất Lục giật giật, giương mắt lên nhìn An Sơ Hạ: “Em không uống nhầm thuốc đấy chứ? Xem anh là trẻ con à? Tránh ra, tránh ra!”
Anh nói xong, lấy bát canh, vừa ngửa đầu đã uống cạn cả bát không hề càu nhàu.
Tuy cau mày, nhưng trong ngữ khí của anh không hề có sự giận. An Sơ Hạ đưa ra một kết luận: Đối với Hàn Thất Lục, thì phải dựa vào biện pháp dỗ dành theo kiểu dỗ trẻ con này.
Gọi mãi Hàn Thất Lục cũng không dậy, cô đành phải để tài xế chở cô đến Tư Đế Lan trước. Vừa đúng lúc chuẩn bị ra cửa, cô lại đụng phải Lưu Đông Vũ, hai người nhân tiện cùng ngồi xe đến trường.
Bên trong xe, ngoại trừ âm thanh bác lái xe đảo quanh hướng đèn bên ngoài, còn lại không có bất kỳ âm thanh nào khác. An Sơ Hạ nhìn anh một cái, phá vỡ sự trầm mặc kỳ quái này trước: “Lớp 11 năm thứ hai cũng cần phải tham gia trận đấu kéo co hôm nay, phải không?”
“Ừ.” Lưu Đông Vũ gật đầu: “Thất Lục cũng sẽ tham gia. Cô cũng sẽ tham gia đội kéo co sao?”
“Tôi không biết.” An Sơ Hạ lắc đầu: “Hôm nay sớm như vậy đi, chính là đến tuyển chọn người tham gia kéo co. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng tôi và Giang Nam đều phải tham gia.”
Nói đến Giang Nam, biểu hiện trên khuôn mặt Lưu Đông Vũ trở nên có chút cứng ngắc. Anh gật đầu lấy lệ, không nói gì nữa. Mãi cho đến khi tới Tư Đế Lan, hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Đến cầu thang, Lưu Đông Vũ dừng bước quay lại nhìn An Sơ Hạ và nói: “Như thế, tôi lên trước.”
“Ừ.” An Sơ Hạ gật đầu, mãi cho đến khi Lưu Đông Vũ lên lầu cô mới thu hồi tầm mắt.
Trở lại lớp học, trong lớp dường như tất cả đều đã đến đông đủ.
“Sơ Hạ, cậu có thể nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp một chút được không, để cho tớ khỏi phải tham gia? Cậu xem tớ trọng tải như thế này, vừa vào trận khẳng định sẽ bị người ta cười.” Phỉ Lỵ Á vuốt ve khuôn mặt núng nính thịt của mình, vẻ mặt buồn rầu nói.
An Sơ Hạ đương nhiên từ chối: “Cái này tớ không nói được, cậu không biết gần đây chủ nhiệm lớp cực kỳ nghiêm khắc đối với tớ sao? Hơn nữa, không để cho cậu lên sân đấu, nghĩa là cái gì cậu biết không?”
“Là cái gì?” Phỉ Lỵ Á vẻ mặt mê mang hỏi han.
“Là giậm chân tại chỗ!”
Tiếng nói vừa ngừng, Phỉ Lỵ Á hung hăng lườm cô một cái: “Miệng chó không phun ra ngà voi!”
“Cậu đùa giỡn cái gì? Miệng chó chỉ cần nhét một cây ngà voi vào là có thể phun ra ngà voi.” Mạnh Tiểu Nam không biết xuất từ khi nào, nói một câu như vậy, khiến khuôn mặt Phỉ Lỵ Á biến thành nửa xanh nửa trắng bệch.
Chủ nhiệm lớp rất nhanh bước vào lớp, đợi mọi người ngồi vào vị trí, ông mới hắng giọng và nói: “Để mọi người tới sớm như vậy, chính là vì muốn tuyển chọn người tham gia trận đấu kéo co hôm nay. Học sinh nam ngày hôm qua cũng đã xung phong nhận việc và hoàn tất đăng ký. Cho nên, hôm nay chủ yếu là tuyển chọn các học sinh nữ tham gia đội chơi.”
Phỉ Lỵ Á gập đầu xuống, làm bộ dạng như “Thầy không thể nhìn thấy tôi”.